“Tôi bảo anh ta nhốt” Đường Hạo Tuấn nói.
Mặt Tống Huyền cứng đờ, sau đó nhìn thấy Tống Vy đứng cạnh anh, lập tức hiểu ra gì đó, nắm lòng bàn tay:
“Hạo Tuấn, anh cũng nghi ngờ em là người cắt hư quần áo biểu diễn sao?”
Đường Hạo Tuấn không tỏ ý kiến.
“Chủ nhiệm Tống, thừa nhận đi!” Tống Vy ngước mắt, lạnh nhạt nhìn Tống Huyền.
Tống Huyền cười lạnh: “Nực cười, vì sao tôi phải nhận chuyện tôi chưa từng làm chứ, hơn nữa không phải quần áo biểu diễn vẫn còn nguyên vẹn sao, cô bớt đổ oan cho tôi đi!”
“Quần áo biểu diễn còn nguyên vẹn bởi vì đó là bộ phòng hờ, tôi đã đề phòng có từ lâu rồi” Tống Vy cong môi.
“Phòng hờ trước?” Tống Huyền híp mắt.
Tổng Vy gật đầu: “Không sai, ngay từ lúc bắt đầu tôi đã đoán được cô có khả năng sẽ làm gì đó trước show thời trang, nhưng tôi không biết cô sẽ ra tay ở phương diện nào, cho nên tôi âm thầm chuẩn bị rất nhiều, cho dù là quần áo, trang sức hay là giày, tôi đều chuẩn bị hai phần”
Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Anh còn tưởng cô chỉ chuẩn bị thêm một bộ quần áo thôi.
Không ngờ đến giày và trang sức cũng thế.
Trình Hiệp cũng vô cùng kinh ngạc: “Chẳng trách bên bộ phận kế toán nói tài chính nhà thiết kế Tống dùng cho Dục Hỏa Trùng Sinh nhiều hơn gấp đôi so với dự toán”
Tống Vy ngượng ngùng cười: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường, là tôi tự chủ trương, không nói cho anh biết”
Đường Hạo Tuấn lắc đầu, khen ngợi nhìn cô: “Em làm tốt lắm, nếu em không đề phòng trước thì show thời trang hôm nay đã bị phá hủy rồi!”
“Đúng vậy.” Tống Vy cảm khái mím môi đỏ.
Cô cũng cảm thấy may vì lúc trước đã làm thế.
Tống Huyền cũng đã hiểu ra.
Chẳng trách quần áo người mẫu biểu diễn vẫn nguyên vẹn.
Thì ra sự thật là thế này! Tống Vy cười cười: “Chủ nhiệm Tổng, bất ngờ không?”
Tống Huyền khinh thường:
“Hứ, không bất ngờ, nhưng đúng là rất ngạc nhiên, tuy nhiên cô nói nhiều như thế thì có ích lợi gì, tôi vẫn là câu nói cũ, tôi không hề làm!”
“Thật sao?” Đường Hạo Tuấn dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú.
Mắt Tống Huyền hơi lóe lên, đột nhiên gật đầu: “Em thề, em thật sự không làm chuyện này”
“Vậy cô có gì để nói về người này" Đường Hạo Tuấn vỗ tay, một bảo vệ dẫn một người đàn ông bước vào.
Thấy người đàn ông kia, Tống Huyền luống cuống, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Xem ra cô có quen anh ta” Đường Hạo Tuấn mím môi lộ ra chút lạnh lẽo.
Tống Huyền hít sâu, giống như bất chấp mọi thứ: “Không sai, tôi có quen anh ta”
Tổng Vy nhướng mày.
Thừa nhận nhanh thật!
“Vậy cô nói xem, anh ta là ai?” Đường Hạo Tuần đẩy người đàn ông kia đến trước mặt Tống Huyền.
Còn không đợi Tống Huyền nói gì, Tống Vy nhìn chằm chằm người đàn ông kia, đột nhiên vỗ tay:
“A, tôi nhớ ra anh rồi, anh là nhân viên đến nói với tôi là Tống Huyền đến tìm ngày hôm qua”
“Là tôi, xin lỗi, tôi cũng bị tiền tài làm mờ mắt, là cô Tống Huyền nói, chỉ cần làm một bộ chìa khóa của phòng hóa trang cho cô ấy, lại dán ảnh lên trên camera thì sẽ cho tôi một tỷ rưỡi, cho nên tôi mới.”
Người đàn ông hổ thẹn cúi đầu.