CHƯƠNG 1301
“Biết, Tống giám đốc biết đầu tiên, hiện tại anh ấy đã đến sân bay.” Trình Hiệp trả lời.
Tống Vy thả quyển vẽ ra: “Tôi cũng đi!”
“Tống giám đốc đoán cô sẽ đi nên đặc biệt dặn tôi đến đón, đi nào bà chủ.” Trình Hiệp làm một tư thế xin mời.
Hạ Bảo Châu ôm cánh tay anh: “Anh yêu, em cũng muốn đi.”
“Em đó, đây là việc riêng của ông bà chủ, ngoan nào, chờ xử lí xong hai kẻ phiền phức kia, chắc chắn Tổng giám đốc sẽ cho anh ngày nghỉ, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi du lịch.” Trình Hiệp xoa đầu bạn gái.
Hạ Bảo Châu nghe đến chữ du lịch thì hai mắt sáng rỡ, buông cánh tay Trình Hiệp: “Anh nhớ đó, đừng có nuốt lời.”
“Làm gì có, nhưng Tổng giám đốc cho hay không thì anh không biết, dù sao anh ấy cũng là ông chủ, lỡ như không nghỉ…”
“Yên tâm, tôi sẽ xử anh ấy thay hai người, mà Hạo Tuấn từng nói đợi khi bắt được hai người kia, sẽ sắp xếp cho anh nghỉ ngơi, lúc ấy nghỉ ngơi là điều bình thường.” Tống Vy nháy mắt với Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu vội kéo Trình Hiệp nói tiếng cảm ơn: “Vy Vy, chúng tôi có được đi du lịch hay không là nhờ cô đó.”
“Yên tâm.” Tống Vy nói xong rồi đi cùng Trình Hiệp.
Nửa tiếng sau, họ đến sân bay.
Tống Vy đi vào phòng nghỉ của Đường Hạo Tuấn: “Chồng à, bọn Lâm Giai Nhi đâu?”
“Bị giam trong bãi đỗ xe ở gara, lúc bắt được họ thì vệ sĩ có đánh thuốc mê, bây giờ còn chưa tỉnh.” Đường Hạo Tuấn chỉ màn hình máy tính. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống Vy đi qua nhìn, nhìn thấy Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh bị trói trên ghế trên màn hình, che miệng mũi, dáng vẻ bất tỉnh.
“Kì lạ, bình thường họ thay nhau xuất hiện, tại sao nay lại cùng nhau chứ?” Tống Vy ngồi xuống bên cạnh anh, nghi ngờ hỏi.
Đường Hạo Tuấn đan mười ngón tay lại với nhau, hất cằm: “Anh đoán là bọn họ kiếm được sơ hở nên cảm thấy đã đến lúc, có thể mượn lỗ hỏng ở sân bay để chạy trốn.”
“Thế à.” Tống Vy gật dầu, tỏ vẻ đã biết nhưng cô vẫn thấy sai sai, lại chẳng biết là gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm camera.
Nhìn một chút, cô lại ồ lên.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Sao thế?”
“Lâm Giai Nhi mập vậy à?” Tống Vy nheo mắt.
Thật ra người phụ nữ bên trong không mập, dáng người tựa tựa cô nhưng so với Lâm Giai Nhi thì nhiều thịt hơn.
Lâm Giai Nhi làm người thực vật mười năm, lại phẫu thuật nhiều lần nên vóc người chênh lệch, cả người gầy như que củi, dù sau khi xuất viện tẩm bổ nhiều thì cũng không có tí thịt.
Nhưng bây giờ, thiếu bồi bổ lẫn trải qua khoảng thời gian chạy trốn, thịt lại nhiều hơn, khiến người ta thấy lạ.
Đường Hạo Tuấn nghe thế, anh cũng nhìn Lâm Giai Nhi.
Quả thật xem xong phát hiện thêm vài thứ.
Chiều cao của Lâm Giai Nhi cũng sai.
Nhận thức được điều này, Đường Hạo Tuấn đứng dậy, sắc mặt trầm xuống.
Tống Vy ngẩn người, vội gọi: “Hạo Tuấn, sao thế?”