CHƯƠNG 1337
“Ông chủ?” –Khi dì Vương nhìn thấy anh, bà còn tưởng là ảo giác nên không khỏi chớp mắt hai lần, nhưng người vẫn ở đó.
Lúc này dì Vương mới biết đây không phải là ảo ảnh, mà là người thật.
“Ngài, thật sự là ngài, ngài đã trở lại?” Dì Vương vui vẻ định ngồi dậy.
Đường Hạo Tuấn đè tay bà lại: “Dì Vương, vết thương của dì còn chưa lành, đừng nhúc nhích, cứ nằm đi.”
Dì Vương gật đầu: “Được được, tôi không động đậy, ông chủ, chỉ có một mình ngài sao, mợ chủ và cô cậu chủ vẫn chưa quay về à?”
Bà nhìn về phía sau không thấy Tống Vy và hai đứa bé, trong mắt không khỏi có chút thất vọng.
Kể từ khi Tống Huy Khanh qua đời, mợ chủ đưa hai đứa bé ra nước ngoài thi đấu, đã gần 3 tháng không về.
Bà nhớ nhung khôn xiết, nhất là hai đứa bé.
Bà thực sự coi hai đứa bé như những đứa cháu ruột của mình. Mỗi lần nghe hai đứa trẻ gọi bà là bà Vương trong video, trái tim bà như tan chảy.
“Tống Vy sắp vào chung kết rồi, không thể rời đi, mang theo hai đứa nhỏ về tôi cũng không yên tâm nên chỉ có một mình tôi trở về, dì đừng lo lắng, đợi bên cô ấy là ban ngày thì tôi sẽ call video cho dì gặp họ.” Đường Hạo Tuấn lại ngồi xuống và nói.
Dì Vương cười đáp: “Cũng được, cuộc thi và sự an toàn của hai đứa nhỏ là quan trọng nhất. Đúng rồi, dạo này ngài ở nước ngoài không gặp đám người Đường Hạo Minh à?”
“Có gặp.” Nói đến Đường Hạo Minh, sắc mặt Đường Hạo Tuấn trầm xuống.
Dì Vương thở dài: “Tôi nói cái người này sao có thể xấu xa như vậy.”
“Được rồi dì Vương, trước tiên dì nói cho tôi biết tình hình cụ thể của người đàn ông đã đột nhập vào biệt thự.” Đường Hạo Tuấn nhìn bà.
Mặc dù người quản lý đã nói với anh một lần, nhưng dù sao cũng không phải từ chính miệng dì Vương nói, có thể có một số chỗ không được cặn kẽ.
Có lẽ còn có gì đó, chỉ có dì Vương mới biết.
Dì Vương gật đầu: “Đúng rồi, tối hôm trước tôi đang giặt đồ trong phòng giặt, đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng động, vốn tưởng là mọi người về nên tôi còn ở dưới lầu gọi mấy lần, nhưng không nghe ai đáp lại cả. Tôi bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn, định lên lầu để thử rốt cuộc là chuyện gì, không ngờ lại có ăn trộm.”
Nói đến đây, Dì Vương lộ vẻ tức giận: “Người nọ vội vàng chạy xuống, tôi đụng phải hắn ta, hắn ta liền đẩy tôi ngã xuống. Đúng rồi ông chủ, lúc tôi ngã xuống đã thấy được mặt của hắn ta, đó là Đường Hạo Minh!”
“Cái gì?” Đồng tử của Đường Hạo Tuấn co rút lại.
Quả nhiên, có một vài chuyện mà chỉ có dì Vương biết.
Mà dì Vương không nói với quản lý, bởi vì bà không tin tưởng anh ta, suy cho cùng thì người quản lý không giống như Trình Hiệp, người luôn đi theo anh.
“Dì Vương, dì có chắc là Đường Hạo Minh không?” Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay, trầm giọng hỏi.
Dì Vương vội vàng đáp: “Là hắn ta. Dù ngụy trang một chút nhưng tôi vẫn nhận ra hắn ta, chỉ là hắn…”
Có vẻ hơi khó nói, dì Vương ngập ngừng chưa nói hết phần còn lại.
Đường Hạo Tuấn cau mày: “Hắn ta làm sao?”
Dì Vương bắt gặp ánh mắt của anh, do dự vài lần rồi nói: “Hắn…hắn ta lấy rất nhiều đồ của mợ chủ.”