Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1342

CHƯƠNG 1342

Bởi vì yếu tố truyền thống trong trang phục và trang sức của mỗi đất nước là khác nhau, cho nên cũng không nói gì mà công bằng hay không công bằng, dù sao trên đời này cũng không có chuyện gì công bằng tuyệt đối, thay vì muốn công bằng không bằng cố gắng tưởng tượng làm sao dùng yếu tố của đất nước mình thiết kế ra lễ phục và trang sức đẹp hơn.

Ba nhóm nhà thiết kế đều bắt đầu thương lượng.

Nói ra cũng khéo, ba nhóm nhà thiết kế đều là cùng một nước ghép một nhóm, tổng cộng đến từ ba quốc gia.

Nếu một nhóm trong đó lần lượt đến từ các quốc gia khác nhau, vậy thì ngại ngùng rồi, bởi vì yếu tố truyền thống của mỗi quốc gia là khác nhau, lễ phục và trang sức cuối cùng thiết kế ra không phối được với nhau, nhìn trông giở ông giở thằng, đương nhiên sẽ bị loại.

Có lẽ chính vì như vậy, ban tổ chức mới nghĩ ra chủ đề này.

“Vy Vy, cô nói xem, yếu tố về trang sức truyền thống của đất nước chúng ta là cái gì?” Trần Châu Ánh gãi đầu: “Tôi từ bé đã lớn lên ở nước ngoài, cơ bản thiết kế đều là trang sức hiện đại hóa, dùng các loại kim cương làm chất liệu chính, trang sức truyền thống của đất nước chúng ta chắc sẽ không có kim cương.”

“Có thủy tinh.” Tống Vy nói: “Độ trong của thủy tinh và kim cương tương tự nhau, nhưng tôi vẫn kiến nghị cô đừng dùng thủy tinh, tôi sợ cô nhìn thấy thủy tinh thì liên tưởng đến kim cương, sau đó bất giác vẽ ra trang sức hiện đại hóa.”

“Cô nói cũng đúng.” Trần Châu Ánh gật đầu: “Vậy cô gợi ý cho tôi đi?”

“Cái gọi là truyền thống, thật ra là phục cổ, cổ đại của nước ta có rất nhiều yếu tố về trang sức, ví dụ như trang sức vàng thuần, ví dụ như hoa cỏ, ngọc thạch, chân trâu, còn có phỉ thúy.”

“Nhiều như vậy sao?” Trần Châu Ánh mặt mày đau khổ: “Nhiều như vậy, vậy tôi rốt cuộc nên dùng cái gì?”

“Cái này phải xem lễ phục của tôi rồi, yếu tố truyền thống nhất trong trang phục cổ đại của nước ta, đương nhiên chính là thêu, có điều cái chúng ta thiết kế là lễ phục xa hoa đỉnh cấp nhất, nếu phải thêu, đương nhiên có thể làm thủ công, không thể dùng máy, nếu không sẽ rất mất giá, nhưng muốn trong nửa tháng ngắn ngủi thêu thủ công được một bộ lễ phục, căn bản là không thể, cho nên chúng ta rốt cuộc phải thiết kế như nào, thật sự phải từ từ suy nghĩ.”

Tống Vy sờ cằm suy tư nói.

Trần Châu Ánh cũng trầm tư, không nói chuyện nữa.

Không chỉ hai người bọn họ, các nhà thiết kế của hai nhóm khác cũng lần lượt đang thương lượng.

Nói khoảng mười mấy phút, người chủ trì bèn tuyên bố có thể trở về.

Tống Vy cầm túi lên, cùng với Trần Châu Ánh đi ra khỏi phòng họp.

Vừa ra ngoài thì bị gọi lại: “Tống!”

Tống Vy dừng bước chân, xoay đầu lại, là một nhà thiết kế người da đen, cũng là Jason lần trước đã ngáng cô.

“Anh có chuyện gì sao?” Tống Vy nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi.

Thái độ của cô không tốt, Jason cũng không giận, ngược lại cúi người với cô: “Xin lỗi!”

Tống Vy sửng sốt.

Trần Châu Ánh cũng kinh ngạc há to miệng: “Vy Vy, anh ta vậy mà xin lỗi cậu.”

Tống Vy gật đầu, tỏ ý mình nhìn thấy rồi, sau đó lại hỏi: “Tại sao lại xin lỗi?”

“Lần trước, là tôi cố ý đưa chân ngáng cô.” Jason đứng thẳng người, áy náy trả lời.

Tống Vy nhướn mày, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment