Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1345

CHƯƠNG 1345

“Nếu như anh ta không hiểu, ngược lại vì việc cô muốn báo lên hiệp hội chi nhánh mà ghi hận cô, vậy tôi cũng chỉ có thể nói, người này không đáng được đồng cảm.” Trần Châu Ánh tiếp lời.

Tống Vy gật đầu: “Cô nói không sai.”

Một đường thuận lợi về tới biệt thự.

Sau khi Tống Vy và Trần Châu Ánh tách ra thì trực tiếp đi lên tầng, đi thăm hai đứa trẻ trước.

Tống Dĩnh Nhi đang ngủ, Tống Hải Dương đang học lập trình với một vị giáo sư.

Tống Vy không có làm phiền, nhẹ nhàng đóng cửa phòng của tụi nhỏ lại, trở về phòng của mình, chuẩn bị đợi trời tối, sau đó có thể liên lạc với Đường Hạo Tuấn.

Đợi khoảng hai tiếng, cuối cùng trời đã tối, mà trong nước, cũng đã vào buổi sáng.

Tống Vy vội vàng gọi điện cho Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn dường như cũng biết cô sẽ gọi tới, khi điện thoại vừa đổ chuông thì đã nghe máy: “Alo?”

Giọng nói của anh vẫn có chút mệt mỏi.

Tống Vy đau lòng mà nhíu mày: “Chồng, anh tối qua lại không nghỉ ngơi sao?”

“Nghỉ ngơi rồi, có điều không nghỉ ngơi tốt.” Đường Hạo Tuấn đi tới ban công, gió nhẹ buổi sáng khiến đầu óc của anh tỉnh táo hơn.

Tống Vy nghe ra trong giọng nói của anh ngoài mệt mỏi còn có sự bực bội, cô không nhịn được lại hỏi: “Chồng, có phải lại xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Ừ, Duy Tâm cũng bị người ta lục tìm rồi, chắc cũng là Đường Hạo Minh.” Đường Hạo Tuấn nhìn mặt trời vừa mới mọc ở bên ngoài, trầm giọng đáp.

Tống Vy nheo mắt lại: “Cũng là Đường Hạo Minh sao? Lẽ nào ý của anh là người lục tìm ở trong biệt thự, là Đường Hạo Minh sao?”

“Là anh ta, dì Vương đã nhìn thấy mặt của anh ta.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Tống Vy cắn môi: “Anh ta vậy mà về nước rồi! Vậy Lâm Giai Nhi…”

“Cô ta chắc cũng ở trong nước, hôm qua Mạnh Ngọc tiết lộ một vài tin tức cho anh, vây nên Lâm Giai Nhi rất có khả năng cũng theo Đường Hạo Minh trở về rồi.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy thở dài: “Bọn họ thật biết chạy, có điều đột nhiên về nước là vì điều gì? Không phải là vì cổ phần của Duy Tâm chứ? Nếu thật sự là như vậy, có hơi gióng trống khua chiêng quá rồi, không cảm thấy căn bản không cần thiết sao?”

Trong nước là đại bản doanh của Đường Hạo Tuấn, nếu cô là Đường Hạo Minh, cho dù cổ phần của bất động sản Duy Tâm có quan trọng hơn nữa, cô cũng sẽ không trở về, đó chính là tự chui đầu vào lưới.

Vậy nên cô nhiều nhất chỉ phái người về tìm giấy chuyển nhượng cổ phần, chứ không phải tự mình làm.

“Có lẽ anh ta có kế hoạch khác, nhưng kế hoạch này là gì, tạm thời không rõ.” Đường Hạo Minh mím môi trả lời.

Tống Vy gật đầu: “Chắc vậy, Hạo Tuấn, anh phải cẩn thận một chút.”

“Anh sẽ, đúng rồi, con thì sao?” Đường Hạo Tuấn chuyển chủ đề, khi hỏi đến con, mi tâm và giọng nói đều dịu dàng.

Tống Vy mỉm cười: “Dĩnh Nhi vừa nghe giảng bài với Hải Dương, sau đó ngủ rồi, Hải Dương còn đang học.”

“Dĩnh Nhi không cần học những thứ đó, con bé chỉ cần vui vẻ cả đời là được rồi.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy dựa vào đầu giường: “Đầu óc của Dĩnh Nhi không bằng Hải Dương, đương nhiên sẽ không học nhiều thứ cao thêm như Hải Dương, nhưng một vài kỹ năng, em vẫn hy vọng con bé học, chúng ta làm ba mẹ, không thể ở bên con bé cả đời, cũng không thể mãi mãi che gió chắn mưa cho con bé, Hải Dương cũng không thể, con đường sau này cần phải tự con bé đi, cho nên đợi con bé lớn hơn một chút, cũng phải sắp xếp cho con bé.”

Bình Luận (0)
Comment