Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1357

CHƯƠNG 1357

Bây giờ muốn tìm được sếp Đường, hy vọng đều đặt lên người của Tống Hải Dương.

Tuy nhiên Tống Hải Dương lần nữa khiến mọi người rơi vào tuyệt cảnh.

“Con quả thật cài định vị trong điện thoại của ba, nhưng khi vừa nghe thấy ba mất tích thì con đã dùng đồng hồ tìm kiếm vị trí của ba, nhưng nơi định vị hiển thị là một dòng sông, nhưng mọi người nói, ba không có ở trong sông…”

Nghe thấy lời này, Tống Vy hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Điện thoại của Đường Hạo Tuấn rơi ở trong sông, nhưng anh lại không ở trong sông.

“Mẹ…” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Vy, Tống Hải Dương lo lắng gọi một tiếng.

Tống Vy không trả lời, trong đầu đều là tung tích của Đường Hạo Tuấn.

Anh mất tích một ngày, cũng không biết rốt cuộc đang ở đâu, sống hay chết.

Nếu anh còn sống, vậy đương nhiên là tốt, cô có thể từ từ tìm kiếm anh.

Nhưng nếu anh chết rồi…

Tống Vy càng nghĩ càng sợ hãi, bụng cũng bắt đầu đau.

Cô ôm bụng đau đớn kêu lên, cơ thể từ từ khom lại.

Mọi người vậy thế thì bị dọa giật mình, vội vàng hỏi: “Vy Vy cậu làm sao vậy?”

“Mợ chủ, cô không sao chứ?” Trình Hiệp cũng trở nên lo lắng.

Bây giờ tổng giám đốc vừa xảy ra chuyện, anh ta không hy vọng mợ chủ cũng theo đó mà xảy ra chuyện.

“Bụng của tớ đau quá.” Sắc mặt của Tống Vy trắng bệch như tờ giấy trắng, trán toát mồ hôi hột, cơ thể đã đau tới run rẩy.

Hai đứa trẻ bị dọa cho khóc.

Hạ Bảo Châu vội vàng giục Trình Hiệp: “Mau đi lái xe, đưa Vy Vy đến bệnh viện.”

“Ờ ờ.” Trình Hiệp lúc này mới phản ứng lại, vội vàng bế Tống Vy lao ra khỏi biệt thự, chạy về phía nhà kho.

Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh mỗi người dẫn một đứa trẻ chạy theo.

Rất nhanh đã đến bệnh viện, Trần Châu Ánh được đưa thẳng vào phòng cấp cứu của khoa phụ sản.

Bên ngoài phòng cấp cứu, hai đứa bé nắm chặt tay, lo lắng nhìn cửa lớn của phòng cấp cứu, hai mắt đều sưng vì khóc.

Hạ Bảo Châu khuỵu người xuống, dịu dàng dỗ dành: “Hải Dương, Dĩnh Nhi, đừng lo lắng, mẹ của hai cháu sẽ không sao đâu!”

“Mẹ thật sự sẽ không sao chứ?” Tống Dĩnh Nhi chớp đôi mắt ngân ngấn nước mắt nhìn cô.

Hạ Bảo Châu gật đầu: “Đương nhiên.”

“Nhưng cháu nhìn thấy mẹ chảy rất nhiều máu.” Tống Dĩnh Nhi khóc nói.

“Cháu cũng nhìn thấy rồi.” Tống Hải Dương gật đầu.

Ba người lớn thay đổi sắc mặt.

“Vy Vy xuất huyết sao?” Hạ Bảo Châu nhìn sang Trình Hiệp, quả nhiên nhìn thấy trên quần áo của Trình Hiệp có máu.

Bỗng chốc, ba người lớn đã hoảng.

“Ôi trời, trên quần áo của trợ lý Trình dính rất nhiều máu, nghĩ cũng biết Vy Vy đã chảy máu rồi, vậy cô ấy và đứa trẻ sẽ không thật sự có chuyện chứ?” Trần Châu Ánh lo lắng nói.

Bình Luận (0)
Comment