Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1360

CHƯƠNG 1360

Người thật sự muốn giết dì Vương là Lâm Giai Nhi, Lâm Giai Nhi hận sự lạnh nhạt trước đây của dì Vương, cho nên muốn báo thù, ngoài điều này ra, cũng là muốn dụ Đường Hạo Tuấn đến khu công nghiệp này, cho nên sát thủ đó mới cố ý tiết lộ khu công nghiệp này.

“Đúng thì như nào?” Lâm Giai Nhi thu hồi ánh mắt, lạnh lùng hừ một tiếng.

Đường Hạo Minh đẩy mắt kính: “Vậy nên tôi mới kinh ngạc, cô không phải rất yêu Đường Hạo Tuấn hay sao? Tại sao muốn giết cậu ta? Vì yêu sinh hận sao?”

Lâm Giai Nhi không có phủ định suy nghĩ này của anh ta, cắn môi hừ lạnh một tiếng: “Ai kêu trong mắt trong tim của anh ta đều là con tiện nhân Tống Vy, nếu anh ta không muốn yêu tôi, không muốn ở bên tôi, vậy tôi tiễn anh ta lên đường, tôi không có được, Tống Vy cũng đừng hòng có được!”

Đường Hạo Minh cười ha ha: “Người phụ nữ như cô thật là đáng sợ.”

Lâm Giai Nhi cụp mắt lại: “Nhưng tôi tính đi tính lại cũng không tính được, Đường Hạo Tuấn vậy mà sẽ nhảy sông chạy trốn.”

“Vậy thì như thế nào, đã một ngày rồi, người của cậu ta cũng không tìm được cậu ta, có lẽ cậu ta thật sự chết rồi?” Mắt kính của Đường Hạo Minh hắt ra ánh sáng, anh ta nói.

Lâm Giai Nhi nhếch môi: “Ai biết chứ, ngộ nhỡ anh ta được người khác cứu cũng không chừng, tóm lại anh phái người đến trong nhà của các cư dân quanh đây tìm thử, ngộ nhỡ có người giấu không có nói cho người của anh ta cũng không chừng.”

“Xem ra cô thật sự hận cậu ta, giờ còn muốn tìm cậu ta giết thêm lần nữa sao?” Đường Hạo Minh chế giễu.

Gương mặt của Lâm Giai Nhi tràn ngập vẻ giận dữ: “Ai kêu anh ta phụ tôi, nếu anh ta thật sự chết rồi còn tốt, nếu không chết, tôi đương nhiên phải giết anh ta lần nữa, khiến anh ta biết nỗi đau khổ của tôi!”

Trong lòng Đường Hạo Minh trợn ngược mắt.

Cô có đau khổ cái rắm, Đường Hạo Tuấn phụ cô mới lạ, rõ ràng là bản thân cô không có được Đường Hạo Tuấn thì nói bị Đường Hạo Tuấn phụ.

Mạch não như này, thật là đủ thần kỳ.

Đương nhiên, Đường Hạo Minh sẽ không nói ra những điều anh ta nghĩ, đẩy mắt kính rồi trả lời: “Được, tôi phái người đi hỏi.”

Lâm Giai Nhi mím môi, không lên tiếng.

Rất nhanh, chiếc xe lần nữa lái đi, không lâu sau thì biến mất, giống như chưa từng đến.

Mà ở trong một bệnh viện của trấn nhỏ cách khu công nghiệp bị thiêu rụi này khoảng 20 dặm.

Một người phụ nữ hơn 20 tuổi, vẻ ngoài thanh tú cầm cặp lồ ng giữ nhiệt đi vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh một y tá nhìn thấy cô ta, mỉm cười với cô ta: “Cô Giang, cô đến rồi.”

“Phải, hầm ít canh cho anh ấy, đợi sau khi anh ấy tỉnh lại thì uống.” Giang Vân Khê nhìn sang người đàn ông mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, trên đầu quấn băng gác, nhưng lại vô cùng đẹp trai nằm trên giường bệnh, xấu hổ nói.

Y tá thấy vậy, cười trêu: “Cô Giang đối với bạn trai của cô thật là chu đáo.”

Nghe thấy hai từ bạn trái này, nhịp tim của Giang Vân Khê đập nhanh, mặt cũng đỏ lên, ngại ngùng cúi đầu: “Điều… điều này là nên làm, dù sao là bạn trai của tôi.”

Cô ta đáp, đáy mắt lại xẹt qua một tia chột dạ.

Nhưng y tá lại không nhìn thấy, gập hồ sơ bệnh án rồi nói: “Cô Giang tốt như vậy, bạn trai cô thật có phúc, được rồi, tôi không làm phiền cô Giang và bạn trai của cô nữa, ra ngoài trước đây.”

Bình Luận (0)
Comment