Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1392

CHƯƠNG 1392

Hạ Bảo Châu vui mừng vỗ tay: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu Vy Vy.”

Tống Vy lắc đầu: “Không cần cảm ơn mình, phải là mình cảm ơn tất cả các cậu mới đúng, nếu không có các cậu ở bên cạnh mình, mình thực sự sẽ không thể thoát ra khỏi nỗi đau của việc Hạo Tuấn mất tích. Nói không chừng An An cũng…haizzz, đừng nói những chuyện này nữa, những chuyện này đều đã qua rồi. Đợi Hạo Tuấn khoẻ rồi chúng tớ sẽ mời các cậu một bữa.”

“Được rồi, vậy chúng tớ sẽ đợi lời mời từ cậu và sếp Đường.” Hạ Bảo Châu cười nói.

Tống Vy ừ một tiếng.

Sau đó, cả hai trò chuyện một lúc rồi mới kết thúc cuộc gọi.

Đặt điện thoại xuống, Tống Vy trở lại phòng bệnh, bước đến bên giường ngồi xuống, sau đó nắm tay Đường Hạo Tuấn nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Hai ngày sau, Mạnh Ngọc kiểm tra toàn diện cho Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy tiễn anh ta ra ngoài, thuận tiện cùng anh ta tán gẫu một hồi về tình hình của Đường Hạo Tuấn, chủ yếu là hỏi tại sao Đường Hạo Tuấn tới giờ vẫn chưa tỉnh.

Mạnh Ngọc đẩy kính, đang định nói gì đó thì giọng nói kích động của Tống Hải Dương vang lên từ trong phòng bệnh: “Mẹ ơi, ba tỉnh rồi!”

Nghe vậy, đầu óc Tống Vy đầu tiên là chết máy, sau đó trong lòng dâng lên sự kích động vô ngần.

Đường Hạo Tuấn tỉnh lại!

Tống Vy không quan tâm tới cuộc trò chuyện với Mạnh Ngọc, quay lưng lao về phía phòng bệnh.

Mạnh Ngọc nhanh chóng chạy theo.

Trong phòng, Đường Hạo Tuấn mở mắt nằm trên giường, đang nhẹ nhàng vuốt v e cái đầu nho nhỏ của Tống Hải Dương.

Nghe thấy tiếng động, Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn về phía Tống Vy hai mắt đang đỏ bừng sắp khóc, trong đôi mắt dịu dàng có chút áy náy: “Xin lỗi vợ, anh đã khiến em lo lắng.”

Khi anh vừa tỉnh lại, Hải Dương nói với anh rằng anh đã hôn mê bao nhiêu ngày, thì Tống Vy đã lo lắng cho anh bấy nhiêu ngày, chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu.

Nhìn quầng thâm dưới mí mắt của Tống Vy và gương mặt gầy gò của cô lúc này, anh biết cô không chỉ nghỉ ngơi không tốt, mà có lẽ còn ăn không ngon.

Tống Vy cắn chặt môi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt vừa vui mừng vừa kích động.

Đường Hạo Tuấn lấy tay khỏi đầu Tống Hải Dương và duỗi tay về phía cô.

Sau khi Tống Vy nhìn thấy, lúc đầu liền khịt mũi, sau đó đưa qua.

Đường Hạo Tuấn siết chặt tay cô, nhẹ nhàng vuốt v e: “Em ốm đi rồi.”

“Hu …” Tống Vy không nhịn được nữa, nhào vào trong vòng tay anh, khóc oà lên.

Đường Hạo Tuấn hiểu tâm trạng hiện tại của cô, nhẹ nhàng ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, hết lần này đến lần khác nói lời xin lỗi bên tai cô.

Anh biết rằng sự biến mất và hôn mê của anh đã khiến cô sợ hãi.

Mạnh Ngọc và Tống Hải Dương nhìn nhau.

Mạnh Ngọc ôm cậu bé ra khỏi giường bệnh, sau đó một lớn một nhỏ đứng cách không xa nhìn hai người họ, không có ý quấy rầy hai người họ vuốt v e, an ủi.

Khi tiếng khóc của Tống Vy dần lắng xuống, Mạnh Ngọc mới vỗ vỗ tay: “Được rồi Tống Vy, cô đừng khóc nữa, để tôi kiểm tra cho Hạo Tuấn xem thử thị lực và các khớp xương của cậu ấy xem có vấn đề gì không.”

Khi Đường Hạo Tuấn không tỉnh lại, những thứ này đương nhiên không thể chẩn đoán được.

Bình Luận (0)
Comment