CHƯƠNG 1402
Chỉ thấy Đường Hạo Tuấn đưa tay vào túi tây trang của mình tìm kiếm, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu đen.
Hộp đó, nhìn là biết hộp nhẫn.
Tống Vy lập tức ý thức được chuyện gì, không dám tin che miệng mình.
Giang Hạ, dì Vương và Trình Hiệp cũng đều ý thức được, ai nấy mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
Đường Hạo Tuấn mở hộp, lộ ra chiếc nhẫn kim cương cực kỳ chói mắt bên trong.
Anh nhìn Tống Vy, ánh mắt dịu dàng, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của cô, quỳ một gối xuống: “Bà xã, chúng ta kết hôn đi.”
Vành mắt Tống Vy lập tức ẩm ướt, đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Chúng…chúng ta không phải từng kết hôn rồi sao?”
“Nhưng anh vẫn chưa cho em một hôn lễ, cho nên ý anh là cử hành hôn lễ, tuyên bố với toàn thế giới, chúng ta kết hôn rồi.” Đường Hạo Tuấn giơ nhẫn lên.
Vốn định đợi sau khi An An đầy tháng, họ lại cử hành hôn lễ.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, An An sinh sớm bốn tháng, cho nên hôn lễ của họ, đương nhiên cũng có thể đẩy sớm.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, trải qua việc ngoài ý muốn lần này, Đường Hạo Tuấn chợt ý thức được rằng, những chuyện phải làm thì cố gắng làm sớm, nếu không có khả năng tiếc nuối cả đời.
Giây phút anh bị đá đập hôn mê, anh thực sự từng nghĩ mình có chết không, dù sao lúc đó cũng ở trong nước.
Cho nên lúc đó, anh rất hối hận, tại sao không sớm cử hành hôn lễ với Tống Vy, nếu anh thật sự chết đi, vậy anh sẽ vĩnh viễn thiếu cô một hôn lễ.
Cho nên lần này, sau khi tỉnh lại, anh liền kêu quản lý giúp mình thiết kế chiếc nhẫn này, chính là để sớm cử hành hôn lễ với cô.
Lỡ tương lai anh lại xảy ra chuyện khác, anh cũng sẽ không nuối tiếc.
Tống Vy không biết trong lòng Đường Hạo Tuấn đang nghĩ gì, cô nhìn chiếc nhẫn này, lại nhìn ánh mắt chân thành của anh, vui mừng rưng rưng gật đầu: “Được!”
Cô đồng ý rồi.
Giang Hạ vội giục: “Đường tổng, còn sững sờ làm gì, còn không đeo nhẫn cho Vy Vy.”
Dì Vương cũng gật đầu: “Đúng vậy cậu chủ, mau đeo nhẫn cho mợ.”
Trong sự thúc giục của mọi người, Đường Hạo Tuấn lấy nhẫn trong hộp ra, đeo lên ngón giữa Tống Vy.
Đúng vậy, ngón giữa.
Vì họ sớm đã là vợ chồng trên pháp luật rồi, ngón vô danh cũng có nhẫn, cho nên nhẫn khác chỉ có thể đeo trên ngón khác.
“Được rồi!” Đeo nhẫn xong, Đường Hạo Tuấn nắm ngón tay Tống Vy, cúi đầu khẽ hôn lên chiếc nhẫn ấy.
Những người khác nhìn thấy, đều đồng loạt vỗ tay, biểu thị chúc mừng.
Hai đứa bé vui mừng nhảy cẫng lên.
“Tốt quá rồi, ba mẹ cuối cùng cũng sắp cử hành hôn lễ rồi!”
Nghe tiếng hoan hô vui vẻ của hai đứa bé, cùng tiếng vỗ tay chúc phúc của đám người dì Vương, Giang Hạ, Tống Vy vô cùng cảm động, trong lòng cũng như được lấp đầy, tràn đầy ấm áp.
“Được rồi Hạo Tuấn, anh mau đứng dậy.” Tống Vy lúc này mới nhớ ra, Đường Hạo Tuấn còn quỳ một gối dưới đất, vội hít hít mũi, ngừng nước mắt vui mừng, kéo Đường Hạo Tuấn dậy.