Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1411

CHƯƠNG 1411

Hai tay Giang Vân Khê đặt lên ngực, có thể cảm nhận rõ ràng, trái tim của mình đang đập rất nhanh, dường như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

“Cô là ai?” Nhìn người phụ nữ khuôn mặt tràn đầy sự kích động nhìn chằm chằm vào mình ở trước mặt, Đường Hạo Tuấn hơi cau mày, lạnh lùng hỏi.

Thực ra, trong lòng anh đã đoán được người phụ nữ này là ai, mặc đồng phục của nhân viên vệ sinh, lại dùng ánh mắt buồn nôn như vậy để nhìn mình, ngoài trừ cái người được gọi là ân nhân cứu mạng mình ra, có lẽ không còn người nào khác.

Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Giang Vân Khê đã chứng thực phán đoán của anh.

“Tổng giám đốc, anh không biết tôi?” Giang Vân Khê kinh ngạc mở to mắt: “Tôi là Giang Vân Khê, là người đã cứu anh.”

Cô ta đến gần hơn một bước, muốn để anh nhìn rõ cô ta.

Đường Hạo Tuấn lùi về sau một bước, để lộ ra dáng vẻ bây giờ mới nhớ ra: “Hóa ra là cô.”

Giang Vân Khê thấy anh đã biết cô ta là ai, đầu tiên là kinh ngạc vui mừng nở một nụ cười, sau đó biểu cảm lại trở nên u ám: “Tổng giám đốc, cô Tống không nói với anh những chuyện liên quan đến tôi sao?”

Nếu không tại sao anh lại không nhận ra cô ta, không biết cô ta là ai?

Đường Hạo Tuấn nhếch môi: “Vợ tôi đương nhiên đã nói cho tôi biết, chỉ là tôi không muốn gặp cô, cũng không có hứng thú với việc cô trông như thế nào, nên mới không nhận ra cô, không liên quan gì đến vợ tôi.”

Nghe thấy anh gọi cô Tống kia một tiếng vợ tôi hai tiếng vợ tôi, trong lòng Giang Vân Khê vừa chua xót vừa ghen tỵ, nhưng trên mặt vẫn không dám để lộ ra, chỉ có thể bẹp môi trả lời: “Hóa ra là như vậy.”

Ha, cái gì là không có hứng thú với việc cô ta trông như thế nào.

Chắc chắc là cô Tống kia sợ cô ta giành mất Hạo Tuấn, nên mới cô ý không đưa ảnh của cô ta cho Hạo Tuấn xem, phải biết là lúc bọn họ đưa Hạo Tuấn đi, đã chụp ảnh của cô ta.

Hơn nữa, một người bình thường khi tỉnh lại biết mình được người khác cứu, chắc chắn sẽ lập tức muốn gặp ân nhân đã cứu mình, cho dù không gặp được, cũng sẽ xem ảnh hoặc tư liệu, nhưng lúc nãy Hạo Tuấn hoàn toàn không nhận ra cô ta, chắc chắn là đám người cô Tống kia nhỏ mọn, không muốn Hạo Tuấn quen biết với cô ta.

Một người hẹp hòi như vậy sao có thể xứng với Hạo Tuấn chứ!

“Không phải cô làm việc ở bộ phận vệ sinh sao? Sao lại đi đến đây? Đây không phải là nơi cô nên đến!” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn u ám nhìn Giang Vân Khê.

Những người ở bộ phận vệ sinh đang làm cái gì vậy, không phải bảo bọn họ trông chừng người phụ nữ này, không được để người phụ nữ này đi đến những nơi không nên đến sao?

Kết quả thì hay rồi, ngay cả một người cũng không trông chừng được!

Giang Vân Khê cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi biết đây là nơi tôi không nên đến, chỉ là tôi lo lắng cho anh, nên mới muốn đi lên xem anh thế nào.”

“Lo lắng cho tôi?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.

Giang Vân Khê gật đầu: “Đúng vậy, tổng giám đốc, vết thương của anh không sao chứ?”

Cô ta nhìn đầu anh, dáng vẻ lo lắng.

Đường Hạo Tuấn rất bực bội, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng trả lời: “Tôi có sao không, không phải là việc cô nên hỏi, cũng không cần cô quan tâm.”

Bình Luận (0)
Comment