Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1422

CHƯƠNG 1422

Nhưng mấu chốt là muốn lên tầng trên cùng chỉ có thể đi thang máy này, những thang may khác không lên được tầng trên cùng!

Nhưng cô ta không thể nói mình lên tầng trên cùng, một khi nói ra thì sẽ ngay lập tức bị hai vệ sĩ này đuổi đi.

Cô ta phải làm sao đây?

Cô ta buộc phải đi lên nói với Hạo Tuấn, hạnh phúc là phải tự mình nắm giữ, đừng lấy người mình không yêu.

Nhưng cô ta không đi lên được.

Vào lúc Giang Vân Khê đang khó xử lo lắng, tiếng giày cao gót bỗng truyền tới.

Mạc Vân đi tới trước mặt ba người, gỡ kính râm xuống: “Tôi muốn đi lên!”

“Được cô Mạc.” Hai vệ sĩ lập tức bỏ tay chắn ở trước cửa thang máy xuống, để Mạc Vân đi vào.

Mạc Vân vừa muốn ấn thang máy thì tay bị Giang Vân Khê kéo lấy: “Đợi chút, tại sao cô ta có thể đi lên?”

Giang Vân Khê mặt mày bất mãn chất vấn hai vệ sĩ.

Ánh mắt của hai vệ sĩ nhìn cô ta giống như nhìn kẻ ngốc.

Cuối cùng một vệ sĩ trong đó đứng ra nói: “Tại sao? Bởi vì cô Mạc có được sự cho phép, cho nên cô ấy có thể đi lên, mà cô thì khác, cô không có được sự cho phép, hơn nữa chỉ là một nhân viên của bộ phận vệ sinh, trong sổ tay nhân viên đã nói, nhân viên thường không thể bước vào thang máy chuyên dụng, cô không nhớ sao?”

“Tôi…” Giang Vân Khê tắc nghẹn.

Cô ta đương nhiên nhớ rồi, nhưng cô ta vẫn cảm thấy không cam tâm.

Dựa vào đâu nhân viên thường không thể dùng thang máy chuyên dụng.

Tuy Giang Vân Khê rất muốn hỏi câu này, nhưng cô ta cũng biết, nếu hỏi, sợ rằng người chịu thiệt cuối cùng vẫn là cô ta.

“Cô là ai?” Lúc này, Mạc Vân nhìn sang Giang Vân Khê, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự ghét bỏ.

Giang Vân Khê nhìn cây hàng hiệu trên người cô ta, lại nhìn bộ đồng phục của nhân viên vệ sinh của mình, trong lòng bỗng chốc dấy lên một loại cảm giác tự ti.

Cô ta phát hiện, từ sau khi cô ra bước ra khỏi thôn làng đi tới đây, tất cả các cô gái trạc tuổi cô ta mà cô ta nhìn thấy, ai cũng ăn mặc đẹp, không giống cô ta…

“Này, tôi hỏi cô đó!” Mạc Vân thấy Giang Vân Khê mãi không mở miệng, ngược lại mang vẻ ấm ức thì vẻ mặt rất mất kiên nhẫn.

Giang Vân Khê nghe thấy câu hỏi lớn tiếng của cô ta, lần này cuối cùng cũng hoàn hồn: “Tôi… tôi là Giang Vân Khê.”

“Giang Vân Khê đúng chứ?” Mạc Vân nheo mắt lại.

Giang Vân Khê gật đầu: “Phải.”

“Vậy cô còn không buông tay tôi ra!” Mạc Vân giậm chân.

Giang Vân Khê lúc này mới phản ứng lại, bản thân còn túm tay của đối phương, vội vàng buông tay ra: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

Cô ta chỉ là nhìn thấy người phụ nữ này muốn vào thang máy mới vô thức túm tay của người phụ nữ này, muốn ngăn cản người phụ nữ này đi vào.

Không ngờ túm rồi quên buông ra.

Mạc Vân bực bội lắc cổ tay của mình: “Thật là có bệnh, vậy mà túm tay của tôi, ai biết cô có đụng vào thứ gì bẩn không?”

Bình Luận (0)
Comment