CHƯƠNG 1434
Cơ thể của Giang Vân Khê hơi trở nên run rẩy, không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Trình Hiệp đẩy mắt kính lại nói: “Thật ra lúc đầu khi cô tìm được tổng giám đốc, cô lập tức báo cảnh sát, tôi nghĩ thái độ của chúng tôi đối với cô cũng không như này, có điều bây giờ nói những điều này cũng không có tác dụng gì cả, cô Giang, tôi thật lòng khuyên cô, thu lại tâm tư không nên có đó của cô đi, nếu đã có công việc thì hãy cố gắng làm việc, đừng để đến cuối cùng, công việc mất rồi, ngay cả ân tình bên phía tổng giám đốc và mợ chủ cũng mất nốt.”
Nghe thấy lời này, trái tim của Giang Vân Khê đập thình thịch, vội vàng nhìn sang Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn căn bản không nhìn cô ta, mặt mày vô cảm nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Được rồi, Trình Hiệp, đi thôi.”
“Được.” Trình Hiệp đáp một tiếng, đi theo đằng sau anh.
Hai người cứ vậy mà rời đi.
Giang Vân Khê vẫn đứng ngây tại chỗ.
Một lúc sau, cô ta đột nhiên ngồi xổm trên đất, vùi đầu vào đầu gối khóc.
Quá đáng rồi, Hạo Tuấn anh ấy thật quá đáng.
Cô ta cứu anh, đặc biệt đến khuyên anh, đều là vì tốt cho anh.
Kết quả anh lại không hề nhận, ngược lại còn đối xử lạnh lùng với cô ta.
Nếu có thể, cô ta thật sự không muốn yêu anh.
Nhưng đã không kịp nữa rồi, cô ta đã yêu anh rất sâu rồi!
Trong xe, Đường Hạo Tuấn ngồi ở ghế sau, mệt mỏi day mi tam: “Cậu lát nữa thông báo cho bên phía bộ phận vệ sinh sắp xếp thêm việc cho Giang Vân Khê, đừng để cô ta có thời gian chạy lung tung, nếu cô ta không hoàn thành, trực tiếp cho cô ta rời đi.”
“Hiểu rồi.” Trình Hiệp mỉm cười gật đầu: “Có điều tôi đoán, cho dù Giang Vân Khê không muốn hoàn thành nhiều công việc như vậy nhưng cô ta cũng sẽ cắn răng hoàn thành, vì để không rời khỏi tổng bộ, vì sợ sau này không nhìn thấy được tổng giám đốc anh nữa, cô ta…”
“Im miệng!” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, lạnh lùng quở trách.
Trình Hiệp cười he he hai tiếng rồi im miệng.
Trong mắt Đường Hạo Tuấn vụt qua một tia chán ghét
Sớm biết Giang Vân Khê này khó dây như vậy, anh ngay từ đầu nên cho người quây cô ta ở trong thôn, không cho cô ta ra ngoài.
Có điều bây giờ nói những điều này đã muộn rồi, mong sau ngày mai, Giang Vân Khê có thể trưng ra đúng thân phận của mình, nếu không đừng trách anh không khách sáo.
Cả chặng đường không tiếng nói chuyện, rất nhanh đã về đến Đường công quán.
Trong phòng khách của biệt thự không có ai, hỏi người giúp việc mới biết hai đứa trẻ chơi trong phòng, Tống Vy đang bận việc trong phòng làm việc của cô.
Đường Hạo Tuấn đưa cặp văn kiện cho người giúp việc, nhấc chân đi lên tầng, đi tới phòng làm việc ở tầng hai.
Anh không gõ cửa, mà trực tiếp vặn cửa đi vào.
Tống Vy đang ngồi sau bàn máy may quay lưng về phía anh, bận rộn cái gì đó, không hề nhận ra có người đi vào.
Vẻ mặt của Đường Hạo Tuấn dịu dàng đi tới, sau đó cúi người, từ đằng sau ôm lấy cô.