Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1458

CHƯƠNG 1458

Anh tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, đi tới trước xe, cúi đầu nhìn người ngồi trên đất, trong mắt không có chút tình cảm nào: “Giang Vân Khê, cô muốn chết à?”

Dám chạy ra từ bên cạnh rồi chặn trước xe anh, nếu không phải vẫn còn chút lương tri thì anh sẽ không đạp phanh mà đâm thẳng ngay.

Nghe thấy giọng Đường Hạo Tuấn, Giang Vân Khê run lên, cuối cùng cũng hoàn hồn, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh: “Em… Em chỉ muốn anh dừng lại thôi.”

“Vậy nên cô cố ý lao tới trước xe tôi?” Đường Hạo Tuấn cao giọng.

Giang Vân Khê cúi đầu không nói, coi như ngầm thừa nhận.

Đường Hạo Tuấn siết chặt tay: “Giang Vân Khê, cô nên thấy may mắn vì tôi phản ứng kịp để đạp phanh, nếu không cô nghĩ bây giờ mình còn sống không?”

Nghe vậy, con ngươi Giang Vân Khê phóng to, toàn thân lạnh lẽo.

Nghĩ đến chiếc xe lao về phía mình, nghĩ đến đầu xe cứng chắc và làn khí nóng bừng phả vào mặt khi xe lao tới, lòng cô ta lại thấy sợ hãi.

Lúc đó chiếc xe phóng to trước mắt cô ta, đầu óc cô ta trống rỗng, không còn khả năng suy nghĩ, thậm chí khoảnh khắc ấy cô ta như đã nhìn thấy bà nội đã mất nhiều năm đang đứng trên cầu Nại Hà vẫy tay với mình.

Như vậy nghĩa là vừa rồi cô ta thật sự đã cảm nhận được hơi thở của tử thần, cô ta thật sự đã suýt chết.

Nghĩ đến đây, người Giang Vân Khê run lên bần bật, hơi hối hận vì sao lúc đó mình lại nóng vội lao ra, nếu anh không phanh kịp thì cô ta sẽ thật sự đi đời.

Nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt Giang Vân Khê, trong mắt Đường Hạo Tuấn thoáng qua một tia châm chọc, anh chẳng thèm để ý đến cô ta, quay người định về lại xe.

Giang Vân Khê phản ứng lại ngay lập tức, nhanh chóng đứng dậy kéo cánh tay anh: “Tổng giám đốc!”

“Buông ra!” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, anh rút mạnh tay về.

Giang Vân Khê lảo đảo lùi lại hai bước, suýt thì lại ngã ngồi xuống đất.

Nhưng cuối cùng cô ta vẫn đứng vững được, oán hận nhìn Đường Hạo Tuấn như thể anh là kẻ bạc tình.

Thấy vậy, sắc mặt Đường Hạo Tuấn càng thêm khó coi: “Rốt cuộc cô muốn gì!”

Giang Vân Khê cắn môi: “Sao anh lại sa thải em?”

Cô ta nhìn anh với ánh mắt không phục.

Đường Hạo Tuấn tức quá hoá cười: “Tại sao? Sao cô không nghĩ xem thời gian này mình đã làm gì?”

“Em đâu có làm gì.” Giang Vân Khê tỏ vẻ khó hiểu.

Đường Hạo Tuấn lúc này mới hiểu ra, cô ta là một kẻ ngốc, không cần hỏi cô ta câu hỏi này, chẳng bằng nói thẳng ra.

Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn cô ta: “Là nhân viên bộ phận vệ sinh, bộ phận vệ sinh có nói với cô không được phép lên tầng cao nhất không? Còn cô thì sao? Năm lần bảy lượt lên đó là định làm gì? Ăn trộm cơ mật à?”

“Không, em không định trộm cơ mật.” Giang Vân Khê liên tục xua tay phủ nhận: “Em chỉ muốn nhìn anh thôi, anh biết đấy, em…”

“Tôi không muốn biết, tôi nói rồi, nếu có thể, tôi không muốn cô cứu tôi chút nào, nếu sự giúp đỡ của cô chỉ mang lại rắc rối và phiền phức cho tôi, vậy sự giúp đỡ của cô sẽ trở nên chẳng đáng một đồng.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng ngắt lời cô ta.

Bình Luận (0)
Comment