“Là do tớ không biết đường thôi.
”
“Được rồi, tớ chờ cậu ngoài cửa, cậu đi nhanh lên đó.
”
“Biết rồi biết rồi.
”
Lời vừa dứt, tiếng giày cao gót gõ xuống nền nhà cũng truyền qua cửa toilet.
Người đàn ông mắng một câu chết tiệt, sau đó thả Tống Vy ra, vội vàng chạy trốn ra ngoài.
Hai cô gái kia kinh hãi kêu lên: “Chuyện gì vậy? Sao toilet nữ lại có đàn ông?”
“Vào xem không phải là biết à?”
Chẳng mấy chốc, hai cô gái thân hình gợi cảm bước vào, nhìn thấy Tống Vy đang chúi đầu vào bồn rửa tay thì càng kinh hãi hơn, cả hai vội chạy vào nâng Tống Vy lên: “Cô không sao chứ?”
Lúc này, Tống Vy đã mất hết sức lực, chỉ có thể dựa vào người một cô gái, cô thở phì phò từng cơn, ngay cả mắt cũng không thể mở nổi: “Báo… Báo cảnh sát giúp tôi…”
“A a a, tôi báo cảnh sát ngay.
” Cô gái còn lại vội gật đầu rồi lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
“Cảm ơn…” Tống Vy vô cùng cảm kích nói lời cảm ơn.
Nếu không phải hai người bọn họ đột nhiên đến đây, có lẽ cô thật sự đã chết tại đây rồi.
“Không có gì, tôi đỡ cô đi ra ngoài.
” Người đang đỡ Tống Vy nói.
Tống Vy đồng ý, ừ một tiếng.
Ngoài toilet một cái ghế chờ, cô gái đặt cô xuống ghế, điện thoại di động của Tống Vy vang lên.
Cô gái vừa báo cảnh sát đưa túi của Tống Vy cho cô.
Tống Vy nói cảm ơn, sau đó lấy điện thoại ra khỏi túi: “Mẹ…”
Nghe tiếng nói suy yếu của Tống Vy, Lưu Mộng lập tức khẩn trương: “Cục cưng, con sao thế?”
“Mẹ, có người muốn giết con.
” Tống Vy siết chặt di động, vừa khóc vừa sợ hãi nói.
Lưu Mộng bật dậy: “Cái gì?”
“Mẹ, con đang ở ngoài toilet.
”
“Được, mẹ đến ngay!”
Kết thúc cuộc gọi, Tống Vy ôm đầu gối òa khóc.
Hai cô gái thấy cô khóc như vậy cũng không biết nên khuyên thế nào, dù sao trải qua chuyện như vậy, không phải chỉ dựa vào vài câu an ủi và khuyên giả là có thể tốt được.
Không đến vài phút, Lưu Mộng và Kiều Phàm dẫn theo hai đứa con và Gíam đốc đến đây.
Hai đứa con đều bị dọa khóc khi nhìn thấy Tống Vy thảm hại như thế.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Tống Duẫn Nhi ôm chặt tay Tống Vy, khóc không ra hơi.
Tống Hải Dương nắm chặt hai tay, phẫn hận hỏi: “Mẹ, là ai hại mẹ?”
“Mẹ không biết.
” Tống Vy lắc đầu, sắc mặt tái nhợt trả lời.
Kiều Phàm tiến lên, cởi áo khoác phủ lên người Tống Vy: “Bác gái, bác kéo Hải Dương và Dĩnh Nhi ra đi, cháu kiểm tra cho Vy Vy một chút.
”
“Ừ ừ ừ.
” Lưu Mộng lập tức nghe theo.
Tuy Kiều Phàm là bác sĩ khoa não nhưng cũng dư khả năng chuẩn đoán bệnh bình thường.
Kiều Phàm kiểm tra xong, anh ta nhẹ nhàng thở ra, không đợi Lưu Mộng và hai đứa bé hỏi chuyện, anh ta đã nói thẳng: “Đại khái là không có gì, chỉ là bị thiếu oxy trong thời gian ngắn và bị hoảng sợ thôi, nghỉ ngơi một thời gian là ổn rồi.
”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
” Lưu Mộng yên tâm vỗ ngực, sau đó hỏi: “Bé cưng, con nói cho me, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Vy kéo áo khoác dán sát vào người hơn, hai mắt vô thần nhìn cửa toilet, cô kể lại mọi chuyện.
Sau khi nghe xong, Lưu Mộng lau nước mắt: “Kẻ trời đánh nào muốn lấy mạnh con gái tôi!”
“Bác gái đừng kích động.
” Kiều Phàm đỡ bà ta, mắt nhìn Tống Vy: “Vy Vy, em có nhìn thấy mặt người kia không?”
“Không thấy, anh ta luôn đứng sau lưng tôi, tôi căn bản không nhìn thấy anh ta.
” Tống Vy lắc đầu, giọng nói của cô run rẩy rõ ràng khi nhắc đến người đàn ông kia.
Kiều Phàm lại nhìn về phía hai cô gái cứu Tống Vy ở bên: “Hai người thì sao?”