CHƯƠNG 1508
“Ừ, quyết định như vậy, ba phải mau tìm được mẹ, đón con qua, còn Dĩnh Nhi nữa, Dĩnh Nhi cũng phải đi.” Tống Hải Dương nắm thật chặt điện thoại di động nói.
Nếu không phải bởi vì bây giờ đang gọi điện, nếu như là mặt đối mặt, cậu bé cũng muốn ngéo tay với ba.
“Được, ba sẽ cố gắng.” Đường Hạo Tuấn gật đầu một cái, sau đó cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, anh cũng không cất đi, mà lên xe, lại gọi cho Trình Hiệp.
Trình Hiệp rất nhanh đã nghe máy: “Tổng giám đốc.”
“Thu thập thông tin hải đảo thế nào rồi?” Đường Hạo Tuấn híp mắt hỏi.
Trình Hiệp xoa xoa mắt một ngày một đêm không ngủ, có chút đỏ lên trả lời: “Đã thu thập xong hết rồi, tóm lại trước mắt hải đảo có trên bản đồ, tôi đều ghi chép lại, nhưng một vài đảo vệ tinh cũng không tìm ra, tôi cũng không có cách nào.”
Dẫu sao hải đảo mà vệ tinh cũng không tìm ra, cũng sẽ không xuất hiện trên bản đồ, nếu muốn thu thập thông tin cũng không có cách nào.
Đường Hạo Tuấn cũng hiểu điều này, vì vậy cũng không quá thất vọng, hơi ừ một tiếng, ý đã biết: “Cậu gửi tài liệu thu thập được vào hộp thư của tôi, ngoài ra, bây giờ lên đường từ sân bay bên đó, đi nước L chờ tôi, mua một chiếc du thuyền ở đó, thêm một ít vũ khí, đồ cứu viện.”
Nghe vậy, Trình Hiệp trở nên vô cùng nghiêm túc: “Tổng giám đốc, ý của ngài là nói, mợ chủ thật ở sự ở hải đảo hải vực đó?”
“Không sai.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Trình Hiệp nuốt nước miếng một cái: “Vậy nói như thế, Đường Hạo Minh bọn họ cũng có thể ở hải đảo đó?”
Nếu không Tổng giám đốc sao lại để anh ta thêm những dụng cụ kia.
Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng: “Đúng vậy, nếu là Đường Hạo Minh đưa Tống Vy đi, như vậy rất có thể, Đường Hạo Minh bây giờ ở cùng Tống Vy, cho nên lập tức đi làm.”
“Đã rõ, tôi lập tức đi.” Sắc mặt Trình Hiệp nghiêm túc gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Hạo Tuấn nhéo mi tâm: “Đến sân bay.”
Quốc gia này cách nước L rất xa, bay đến nước L, chắc đã là trưa mai.
Cho nên anh vừa rồi anh mới nói, để Trình Hiệp đến nước L trước chờ anh.
“Vâng, Tổng giám đốc.” Tài xế nghe được Đường Hạo Tuấn phân phó, gật đầu đáp một tiếng, khởi động xe.
Đường Hạo Tuấn nắm điện thoại di động, dựa vào trên ghế ngồi, hơi nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Giữa trưa ngày thứ hai, Đường Hạo Tuấn cuối cùng đã tới nước L.
Trình Hiệp tự mình lái xe tới sân bay đón anh: “Tổng giám đốc.”
Mặt Đường Hạo Tuấn lộ vẻ mệt mỏi lên xe, giọng có chút khàn khàn hỏi: “Du thuyền chuẩn bị thế nào?”
“Đã mua xong, thân dài tám mươi thước, có thể vượt khoảng cách hàng hải xa trong thời gian dài, bây giờ đang đậu sát ở bến tàu bên kia kiểm tra.” Trình Hiệp trả lời.
Đường Hạo Tuấn hài lòng gật đầu một cái: “Rất tốt.”