Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1614

CHƯƠNG 1614

Cô ta thật sự biết mình sai rồi, bản thân không nên mù quáng tin tưởng một người ngay cả mặt mũi còn không chịu lộ ra, cứ thế thay người khác chịu tội.

Nhưng cuối cùng cô ta nhận được gì chứ?

Cô ta không nhận được gì cả, chẳng những vô ích ngồi tù nửa năm, mà người kia vốn dĩ không thực hiện giống như nói là giúp nhà cô trả nợ.

Cho nên nửa năm nay ngồi tù của cô hoàn toàn là ngồi vô ích, không chỉ như thế, mà còn làm cho mẹ mình đau đớn như thế, chèo xe lăn khắp nơi tìm người cứu mình.

Thậm chí ngay cả em trai của cô ta cũng bởi vì mình ngồi tù, ở trường bị những đứa nhỏ khác bắt nạt.

Cô ta thực sự sai rồi, quá sai!

“Con xin lỗi mẹ, con xin lỗi.” Trần Nhã Nhã nằm sấp trên đầu gối bà Trần, khóc lóc đau đớn, khóc vì tự trách, cũng khóc vì áy náy.

Đúng là bà Trần rất giận cô, nhưng con gái mình sở dĩ làm như vậy cũng là vì trả nợ cho gia đình.

Cho nên bà Trần có tức giận đến đâu, thì sẽ không đẩy con gái ra, càng sẽ không vứt bỏ con bé.

Nếu không tại sao bà ấy phải tìm cách để cứu Trần Nhã Nhã khỏi tù chứ?

Tống Vy tựa vào bên cạnh xe, cứ lẳng lặng nhìn hai mẹ con ôm nhau, thổ lộ sự nhớ nhung trong nửa năm, hoàn toàn không tiến lên quấy rầy bọn họ.

Mãi cho đến lát sau, bà Trần nghĩ đến Tống Vy, lúc này mới nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Trần Nhã Nhã, ý bảo cô đừng khóc nữa, mau đứng lên đi.

Trần Nhã Nhã hít mũi, lau nước mắt, sau đó từ từ đứng lên.

Bà Trần kéo tay cô: “Nhã Nhã, đi, qua đó gặp mợ Đường với mẹ.”

Trần Nhã Nhã vâng một tiếng.

Hai mẹ con đi tới trước mặt Tống Vy, bà Trần đẩy Trần Nhã Nhã đến trước mặt Tống Vy, kế đó nói: “Nhã Nhã, mau cảm ơn mợ Đường.”

Trần Nhã Nhã nhìn Tống Vy, khom lưng cúi chào Tống Vy thật sâu: “Xin lỗi mợ Đường, lúc trước tôi không nên thay người chịu tội, rất xin lỗi, cũng cám ơn cô không buông vứt bỏ tôi, ngược lại còn bắt Lâm Giai Nhi để cứu tôi ra, thật sự cảm ơn!”

Cô ra đã nghe nói từ quản giáo rằng Lâm Giai Nhi đã bị bắt, hơn nữa còn khai báo tất cả tội ác.

Bằng không cô ta đúng là không thể ra khỏi tù nhanh như vậy.

Tống Vy nhìn Trần Nhã Nhã, không chìa tay ra để đỡ cô ta dậy, môi đỏ mọng khẽ mở rồi thản nhiên nói: “Nếu đã đi ra, về sau hãy chăm sóc bà Trần cho tốt, đừng bởi vì sự mê hoặc của người khác mà lại làm ra loại chuyện tương tự, đặc biệt là kẻ ngay cả dáng vẻ lớn lên như nào còn chưa từng thấy, thậm chí đối phương còn không thèm đặt cọc tiền cho cô, cứ thế mà ngây ngốc đồng ý thay người ta chịu tội, kết quả không nhận được thứ gì, còn vô duyên vô nghĩa ngồi tù nửa năm.”

Trần Nhã Nhã bị Tống Vy nói đến mức mặt đỏ tai hồng, trong lòng chẳng những chột dạ mà cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

Cô ta nhìn mái tóc hoa râm của mẹ mình, nặng nề gật đầu: “Yên tâm đi mợ Đường, tôi biết nên làm như thế nào, trải qua lần giáo huấn lần này, tôi sẽ không đơn thuần như trước kia, ngây ngốc tin tưởng người khác, về sau tôi sẽ chăm sóc mẹ cho tốt, kinh doanh buôn bán với mẹ, cùng nhau nuôi lớn em trai tôi.”

“Vậy là tốt rồi.” Tống Vy vui mừng gật đầu.

Sau đó cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, tôi đưa hai người về trước đi, sau đó tôi còn có chuyện khác phải xử lý.”

“Cám ơn mợ Đường.” Hai mẹ con bà Trần vội vàng nói lời cảm ơn.

Bình Luận (0)
Comment