Tống Vy nhướn mày: “Nhưng anh ấy đã có bạn gái rồi, cô…”
“Cô không xứng với anh ấy!” Cô Hill cắt ngang lời của Tống Vy.
Tống Vy mím môi dưới.
Cô Hill khoang tay trước ngực: “Tôi đã điều tra tư liệu của cô, cô chỉ là một nhà thiết kế thời trang bình thường, không có gia thế bối cảnh xuất sắc, cô như này, không thể mang tới bất kỳ sự trợ giúp nào cho bác sĩ Kiều.”
“Trợ giúp?” Tống Vy vuốt tóc.
Cô Hill gật đầu: “Không sai, bác sĩ Kiều y thuật rất giỏi, anh ấy đã định sẵn tương lai sẽ đứng ở nơi rất cao, trở thành người mà các gia tộc lớn tôn kính.”
“Điều này tôi biết, bởi vì mạng người chỉ có một, bác sĩ có y thuật giỏi, tự nhiên sẽ được người khác nâng niu.” Tống Vy tiếp lời.
Cô Hill nheo mắt: “Nếu cô đã biết, vậy cô chắc cũng rõ, người bác sĩ Kiều sau này tiếp xúc đều là thượng lưu, mà vợ của anh ấy cũng nên là người trong giới đó, chỉ có như vậy mới có thể giúp anh ấy dung nhập vào giới đó một cách tốt hơn, nhưng cô chỉ là một nhà thiết kế thời trang bình thường, cho nên cô cảm thấy cô có thể sao?”
Nghe thấy những lời cố tình đánh giá thấp này, lông mày của Tống Vy nhíu lại.
Cô tuy không phải là bạn gái thật của Kiều Phàm, nhưng trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Vì thế gương mặt nhỏ của Tống Vy vào lúc này cũng tối đi, bặm môi đỏ nói: “Tôi bây giờ không thể, nhưng sau này ai nói chắc được, tôi lẽ nào không biết đi học sao?”
“Cô…” Cô Hill cứng họng, sau đó siết chặt hai tay: “Học? Cô lấy cái gì để học? Cô nghĩ rằng cô học rồi thì người trong giới thượng lưu sẽ tiếp nhận với cô sao?”
“Cái này không cần cô Hill quan tâm, bất luận bọn họ có tiếp nhận tôi hay không, đều không thay đổi được chuyện tôi là bạn gái của bác sĩ Kiều, chỉ cần Phàm không chê bai tôi là được.” Tống Vy mỉm cười hờ hững với cô ta, sau đó xoay người muốn đổi vị trí, không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ra nữa.
Cô Hill thấy Tống Vy xem thường cô ta, không nhịn được mà giẫm chân: “Cô đứng lại!”
Tống Vy coi như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Cô Hill tức đến run rẩy, hai người chị em ở đằng sau cô ta thấy vậy, sau khi đưa mắt nhìn nhau, muốn giúp cô ta trút giận, vì thế rảo bước chạy về phía Tống Vy, đưa tay đẩy mạnh Tống Vy một cái.
Hai người cùng đẩy lực đạo sinh ra sẽ tăng lên nhiều lần, Tống Vy vốn vịn vào lan can của boong thuyền mà đi, bị đẩy như vậy, cả người của cô lảo đảo, lật qua lan can, sau một tiếng hét thì rơi xuống biển, bọt nước bắn lên cao.
Một màn này khiến người gần đó đều sửng sốt đến ngây ngốc.
Hai người chị em của cô Hill càng là bị dọa đến trắng bệch mặt mày, cả người run rẩy.
Cô Hill cũng ý thức được bọn họ gây họa rồi, trong tình thế cấp bách, vậy mà xoay người bỏ đi.
Kiều Phàm rửa ảnh xong đang vui vẻ quay lại, vừa đi tới trên boong thuyền thì đụng phải cô Hill.
Nếu là bình thường, cô Hill sợ rằng đã ôm anh ta không buông tay, nhưng lần này, cô lại kinh sợ liếc nhìn anh ta, chạy càng nhanh, đến hai người chị em của cô ta cũng chạy lướt qua nhanh bên cạnh anh ta.
“Chuyện gì vậy?” Kiều Phàm đẩy kính, có hơi nghi hoặc.
Nhưng còn chưa đợi anh ta nghĩ thông suốt, anh ta đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu.
“Vy?” Nghe thấy tiếng kêu cứu là Tống Vy phát ra, sắc mặt của Kiều Phàm đanh lại, vội vàng tìm nơi phát ra âm thanh, cuối cùng sau khi chắc chắn âm thanh là từ dưới du thuyền truyền lên thì thay đổi sắc mặt, vội vàng lao tới lan can nhìn xuống.
Chỉ thấy trong nước biển xanh ngắt, Tống Vy đang vùng vẫy trong sợ hãi.
Có lẽ là quẫy đạp rất lâu, động tác quẫy đạp của cô lúc này đã bắt đầu chậm lại, có hơi không còn sức, cơ thể cũng bắt đầu từ từ chìm xuống.
Kiều Phàm thấy vậy, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp ném phong thư đựng ảnh trên tay đi, lật người qua lan can nhảy xuống, bơi về phía Tống Vy.
“Vy!” Bơi đến trước Tống Vy, Kiều Phàm kẹp cổ của Tống Vy, để đầu của cô ngửa lên, sau đó mang cô bơi về phía miệng cống của chiếc du thuyền.
Chỉ là chiếc du thuyền luôn chạy, tốc độ tuy chậm, nhưng cũng nhanh hơn nhiều so với tốc độ của người bơi, Kiều Phàm bơi nửa ngày cũng không có bơi đến chỗ du thuyền, ngược lại còn bị du thuyền hất ra một khoảng, có điều may mà trên du thuyền có người ném phao cứu sinh xuống, chỉ cần anh túm được phao cứu sinh, người trên du thuyền có thể kéo bọn họ lên.
Nhưng Kiều Phàm mang theo Tống Vy, muốn túm được phao cứu sinh cũng không phải là một chuyện dễ dàng, cộng thêm anh ta đã rất lâu không có bơi lội, trước khi nhảy xuống nước cũng không có làm nóng người, lúc này bắp chân bắt đầu co rút.
Tống Vy thấy vẻ ẩn nhẫn chịu đau của anh ta thì biết anh ta bị làm sao, trong lòng vô cùng áy láy và có lỗi: “Xin lỗi Phàm, đều là tôi liên lụy tới anh…”