CHƯƠNG 1659
Không phải bác sĩ Mạnh muốn tổ chức hôn lễ với cô Lâm đấy chứ, sau đó vì tình yêu mà tử tự.
Nghĩ như vậy, người này vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Trình Hiệp, nói cho Trình Hiệp biết tất cả những gì mình nhìn thấy.
Trình Hiệp nghe xong cũng rất ngạc nhiên, lông mày cau lại: “Tôi biết rồi, cậu cứ trông chừng anh ta, một khi anh ta có hành động kỳ lạ gì, lập tức khống chế anh ta.”
“Vâng.” Người kia gật đầu.
Trình Hiệp cúp điện thoại, gõ cửa phòng làm việc của Đường Hạo Tuấn.
“Vào đi.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng lên tiếng.
Trình Hiệp hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc, không hay rồi, bác sĩ Mạnh đã thay trang phục cô dâu chú rể cho mình và Lâm Giai Nhi.”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, nhất thời không phản ứng lại, trang phục cô dâu chú rể là cái gì.
Trình Hiệp nhắc nhở nói: “Là ăn mặc, trang điểm như cô dâu chú rể.”
“Mạnh Ngọc thay quần áo như vậy cho mình và Lâm Giai Nhi?” Khuôn mặt Đường Hạo Tuấn lập tức sa sầm.
“Đúng vậy.” Trình Hiệp gật đầu.
Biểu cảm của Đường Hạo Tuấn vô cùng khó coi: “Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?”
“Không biết, người tôi phái đi vẫn đang theo dõi anh ta, không để anh ta làm chuyện ngu ngốc.” Trình Hiệp nói.
Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay lại, không nói gì.
Trình Hiệp không nhận được câu trả lời của anh, suy nghĩ một lúc, lên tiếng nói: “Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta nên làm gì, có cần đi xem thế nào không?”
“Đi cái gì mà đi? Cậu ta đã muốn chết, vậy để cậu ta chết đi.” Đường Hạo Tuấn nhếch đôi môi mỏng, lạnh lùng trả lời.
Lúc nãy anh đã nói, nếu như Mạnh Ngọc lừa anh, vẫn không từ bỏ ý định đi theo Lâm Giai Nhi, anh tuyệt đối không quan tâm nữa.
Trình Hiệp cũng biết điều này, cũng cảm thấy nếu như bác sĩ Mạnh thật sự làm như vậy, quả thật không đáng được người khác cứu.
Nhưng nếu như thật sự nhìn bác sĩ Mạnh chết, anh ta cũng có chút không đành lòng.
Cho dù thế nào, cũng đã quen biết mười mấy năm, anh ta và Mạnh Ngọc cũng xem như là bạn bè, thật sự không thể để mặc bác sĩ Mạnh không quan tâm được.
Đẩy mắt kính, Trình Hiệp lấy dũng khí nói: “Có lẽ bác sĩ Mạnh không muốn chết, chỉ muốn làm cái gì đó thôi, Tổng giám đốc, đi xem thế nào đi, đừng để sau này lại hối hận.”
Hối hận?
Sao có thể!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn không thể xem nhẹ cảm xúc đang nhảy múa trong lòng.
Được rồi, trái tim của anh quả thật vẫn không thể cứng đến mức thật sự bỏ mặc Mạnh Ngọc không quan tâm.
Day ấn đường, sắc mặt Đường Hạo Tuấn đen kịt đứng dậy: “Chuẩn bị xe!”
Trình Hiệp thấy anh đồng ý đi, khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng, lập tức đồng ý: “Vâng.”