Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1666

CHƯƠNG 1666

Mạnh Ngọc cũng không tức giận, cười nhẹ một cái: “Cậu yên tâm đi, tôi không còn là tôi của trước đây nữa, những chuyện này tôi đều biết, từ lúc bắt đầu tôi đã không nghĩ sẽ tổ chức tang lễ cho Giai Nhi, để cô ấy lặng lẽ ra đi cũng là chuyện tốt. Được rồi Hạo Tuấn, không nói nữa, cậu về trước đi, Tống Vy đợi sốt ruột rồi.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, mở cửa xe và lên xe.

Trình Hiệp cũng ngồi vào ghế lái, lái xe rời khỏi.

Mạnh Ngọc đứng tại chỗ nhìn theo bọn họ, cho đến khi không nhìn thấy xe của bọn họ nữa, lúc này mới lên xe rời khỏi nhà hoả táng.

Trở về biệt thự nhà họ Đường là đã hơn tám giờ tối rồi.

Nghe thấy tiếng xe từ bên ngoài truyền đến, hai đứa trẻ phấn khởi tinh thần, lập tức nhảy xuống sô pha: “Mẹ, ba về rồi.”

“Mẹ, chúng ta ra ngoài đón ba đi.” Tống Dĩnh Nhi kéo lấy tay của Tống Vy, muốn đi ra ngoài.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Được được được, chúng ta đi, chậm thôi, đừng chạy, cẩn thận kẻo ngã.”

Thế nhưng, dù cô nói như vậy nhưng nhịp chân của hai đứa trẻ vẫn không hề chậm lại mà càng lúc càng chạy nhanh hơn.

Tống Vy không còn cách nào khác, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ để bảo vệ hai đứa trẻ kẻo hai đứa trẻ ngã thật.

Rất nhanh, ba mẹ con đã đến bên ngoài biệt thự, vừa lúc nhìn thấy Trình Hiệp mở cửa ghế sau ra.

Đường Hạo Tuấn từ trên xe bước xuống, nhìn thấy ba mẹ con, ánh mắt dịu dàng như nước.

Anh bước tới: “Sao ba mẹ con lại ra đây?”

“Hải Dương và Dĩnh Nhi nghe thấy tiếng xe liền biết anh về rồi, nên nằng nặc kéo em ra đón anh.” Tống Vy xoa xoa chiếc đầu nhỏ của hai đứa trẻ, cười nói.

Đường Hạo Tuấn hướng mắt xuống nhìn hai đứa nhỏ: “Không sợ lạnh sao? Nhất định phải ra đón?”

“Không lạnh.” Hai đứa nhỏ lắc đầu đồng thời.

Chỉ cần là nơi có ba có mẹ, cho dù là nơi băng tuyết ngập trời, bọn trẻ cũng không lạnh.

Đường Hạo Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng là lạnh đến đỏ bừng của hai đứa trẻ nhưng cứ nói là không lạnh, không khỏi bật cười.

Sau đó, anh quay đầu lại dặn dò Trình Hiệp đang đứng trước xe: “Cậu về trước đi, ngày mai cho cậu nghỉ một ngày ở cùng với Hạ Bảo Châu.”

Hai mắt Trình Hiệp sáng lên, vội vàng cúi người cảm ơn: “Cảm ơn tổng giám đốc.”

Vừa dứt lời, anh ta nhanh chóng mở cửa xe, quay đầu rời đi.

Phỏng chừng là đi tìm Hạ Bảo Châu rồi.

“Đi thôi, vào nhà trước.” Đường Hạo Tuấn kéo lấy tay Tống Vy, tay kia nắm lấy Dĩnh Nhi, mà tay còn lại của Tống Vy cũng nắm lấy Hải Dương.

Cứ như vậy, cả gia đình bốn người bước vào cổng biệt thự, bóng hình vừa ấm cúng vừa hài hòa.

Tất nhiên, nếu An An cũng ở đây sẽ càng tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment