CHƯƠNG 1702
Giống như Tống Vy nghĩ, Giang Vân Khê nghe thấy Tống Vy bảo cô ta gọi mình là mợ Đường, thì gương mặt cô ta lập tức vặn vẹo.
Giang Vân Khê biết, Tống Vy đang cố ý ghê tởm cô ta, nói cho cô ta biết rằng cô ta không chỉ không chiếm được vị trí mợ Đường này, mà còn chỉ có thể gọi Tống Vy là mợ Đường.
Người phụ nữ này, đúng là hèn hạ!
Giang Vân Khê nắm chặt lấy điện thoại, trong mắt lóe lên một tia oán hận, rồi biến mất nhanh chóng, sau đó cô ta nhếch khóe miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hít sâu một hơi rồi lên tiếng gọi: “Mợ Đường.”
“Thế mới đúng chứ.” Tống Vy cười tủm tỉm vắt chéo chân, sau đó làm một động tác ra hiệu cho cô ta: “Được rồi, cô Giang, cô Giang có thể tiếp tục nói tiếp, tôi vừa bảo người ta làm sao vậy?”
“Đương nhiên là mợ Đường sai người đưa tôi đến nơi này không tốt lắm nhỉ?” Ánh mắt Giang Vân Khê không phục nhìn Tống Vy.
Tống Vy nhướng mày: “À? Không tốt lắm sao? Chỗ nào không tốt thế? Tôi không cảm thấy không tốt, tôi không nghĩ rằng tôi làm như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì.”
“Sao lại không có vấn đề gì.” Cơ thể Giang Vân Khê tức giận đến phát run: “Cô sai người đưa tôi tới nơi này, đây chính là bắt cóc, chính là giam cầm tự do cá nhân, là phạm pháp, tôi có thể báo cảnh sát!”
Tống Vy dường như nghe thấy chuyện cười, cô che môi nở nụ cười.
Giang Vân Khê nghe thấy tiếng cười của cô thì giật thót trong lòng, không hiểu sao có chút bất an, giọng nói của cô ta cao vút: “Mợ Đường, cô cười cái gì? Tôi nói rất buồn cười sao?”
“Không, không, không buồn cười, không buồn cười chút nào.” Tống Vy khoát tay: “Mà là cực kỳ đáng cười.”
Ý cười trên mặt cô tan biến, biểu cảm một lần nữa khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, cô nói: “Thì ra cô Giang cũng biết cái gì gọi là phạm pháp, tôi còn tưởng rằng cô Giang không biết.”
“Ý cô là gì?” Giang Vân Khê cắn môi, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng nặng nề.
Tống Vy hừ lạnh một tiếng: “Có ý gì à? Ý tôi là, hay cho cái tiêu chuẩn kép của cô đấy, không thèm đề cập tới việc mình phạm pháp, mà người khác phạm pháp lại bám chặt nấy, đúng là không biết xấu hổ.”
“Cô…” Gương mặt Giang Vân Khê trắng bệch, trông vô cùng khó coi.
Cô ta nắm chặt tay, hồi lâu sau mới buông ra, hai mắt cô ta nhìn chằm chằm Tống Vy: “Nếu mợ Đường nói tôi phạm pháp, vậy mợ Đường nói cho tôi biết đi, tôi làm gì phạm pháp thế?”
“Nếu cô muốn biết cũng được, vậy tôi sẽ thoả mãn cô vậy.” Tống Vy dựa vào sofa, giơ một ngón tay lên: “Thứ nhất, trước đây cô quấn lấy chồng tôi, năm lần bảy lượt vây quanh chồng tôi, phạm tội theo dõi quấy rối, thứ hai, cô muốn làm người thứ ba, muốn tôi ly hôn với chồng tôi, tự mình thay thế tôi, tuy rằng không phạm pháp luật, nhưng vi phạm trật tự công cộng cũng phải bị phê phán bằng miệng, thứ ba!”
Tống Vy giơ ba ngón tay lên, nhìn gương mặt càng thêm trắng bệch của Giang Vân Khê, trong lòng chỉ cảm thấy sảng khoái: “Thứ ba, cô vừa mới bịa đặt tôi trên máy bay, hơn nữa còn lan truyền tin đồn không phù hợp với thực tế, tạo thành tổn thất và ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự và tinh thần của tôi, điều này cũng phạm vào tội bịa đặt không căn cứ, tôi nói vậy thì cô Giang còn không cảm thấy mình phạm pháp sao?”
“…” Giang Vân Khê há miệng muốn phản bác rằng cô nói bậy.
Nhưng mà lời nói đến bên miệng lại mãi không nói lên lời.
Có lẽ trong lòng cô ta cũng biết mình làm những thứ này là phạm pháp, chỉ là không muốn thừa nhận.
Nhưng không muốn thừa nhận, sắc mặt cô ta vặn vẹo khó coi, lại nói không nên lời, sự thật bị bại lộ khiến cô ta cảm thấy chột dạ.