Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1715

CHƯƠNG 1715

Tống Vy lắc đầu, vỗ ngực: “Không sao, em chỉ bị hai đứa nhóc quỷ này làm giật mình thôi.”

Nói rồi, cô quay đầu lại giả bộ tức giận nói hai đứa nhỏ: “Hai đứa nhóc các con…”

Cô còn chưa kịp nói hết lời thì hai đứa nhỏ đã làm mặt quỷ với cô rồi tay trong tay cười tươi chạy về phía bàn ăn.

Tống Vy nhìn bóng lưng hai đứa nhỏ, dở khóc dở cười: “Hai đứa nhỏ này thật là.”

“Hai đứa nó đang muốn chúng ta gia tăng tình cảm vợ chồng đấy.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô.

Tống Vy bất lực lắc đầu: “Em biết, cho nên em mới không có giận thật. Nếu đột nhiên làm chuyện này mà không có lý do chính đáng thì em đã dạy dỗ hai đứa nó rồi.”

“Anh tin con chúng ta không phải là những đứa trẻ nghịch ngợm.” Đường Hạo Tuấn cười khẽ, sau đó bỏ bàn tay đặt trên eo cô ra rồi nắm lấy tay cô: “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đi ăn sáng thôi.”

“Ừm.” Tống Vy cười gật đầu.

Đang ăn sáng, dì Vương đột nhiên dẫn Trình Hiệp đến.

Trình Hiệp đứng trước mặt Đường Hạo Tuấn: “Chào buổi sáng cô chủ và hai bạn nhỏ.”

“Chào buổi sáng chú Trình.” Hai đứa nhỏ cùng ngẩng đầu lên chào chú Trình.

Tống Vy cũng mỉm cười: “Chào buổi sáng trợ lý Trình.”

“Cậu đến đây có chuyện gì sao?” Đường Hạo Tuấn nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn Trình Hiệp hỏi.

“Là tin tốt.” Trình Hiệp nói xong thì lấy ra một phần tài liệu trong chiếc cặp táp mang theo bên mình.

“Đây là bản sao thủ tục về nước của cậu An An, mọi thủ tục đã làm xong xuôi rồi.”

Nói xong, Trình Hiệp định đưa tài liệu cho Đường Hạo Tuấn.

Nhưng mới được nửa đường, Tống Vy đã hưng phấn cướp lấy nó: “Đây là thủ tục về nước của An An sao?”

“Là bản sao.” Trình Hiệp sửa lại: “Bản chính đã được gửi đến đại sứ quán, nên tôi đem bản sao cho cô xem.”

Không quan trọng là bản gốc hay bản sao.

Cái quan trọng ở đây là cái này là thủ tục về nước của An An.

“Cậu vừa nói là đã hoàn thành xong mọi thủ tục rồi?” Đường Hạo Tuấn đặt cốc cà phê xuống rồi hỏi.

Trình Hiệp gật đầu: “Vâng.”

“Có nghĩa là An An có thể về nước?” Tống Vy kích động nắm chặt bản sao trong tay.

Hai đứa trẻ nghe thấy tên em trai út của mình cũng bỏ chiếc thìa trên tay xuống, hai mắt sáng rực.

“Mẹ, em trai An An sắp về nước sao?” Tống Dĩnh Nhi hỏi.

Tống Hải Dương nói: “Đúng vậy, không phải chú Thành đã nói rồi sao? Đã làm xong mọi thủ tục, cho nên nhất định có thể trở về nước.”

“Cậu chủ nói không sai, cậu An An có thể về nước rồi.” Trình Hiệp cười đáp.

Tống Vy vui sướng, hốc mắt đỏ bừng: “Tốt quá, tốt quá rồi. Hạo Tuấn, anh nghe thấy chưa? An An có thể trở về nước rồi này.”

Đường Hạo Tuấn mỉm cười gật đầu: “Anh nghe.”

Bình Luận (0)
Comment