Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1732

CHƯƠNG 1732

Ba Giang cũng gật đầu: “Mẹ con nói đúng, con giấu giếm thì có ích lợi gì? Con có biết nếu ba và mẹ con không biết đứa trẻ là của ai thì ba và mẹ con chắc chắn sẽ gọi cảnh sát không? Đến lúc đó chuyện sẽ càng lớn hơn nữa, thế giới bên ngoài sẽ lan truyền mọi điều xấu xa về con, con hiểu không? ”

“Con …” Giang Hạ mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu xuống: “Con hiểu, con xin lỗi ba mẹ, con không phải cố ý giấu diếm ba mẹ, con chỉ sợ nếu biết được ba mẹ sẽ tức giận, vì vậy …… ”

“Con cũng biết sợ ba mẹ tức giận sao?” Mẹ Giang hừ lạnh một tiếng: “Biết sợ ba mẹ tức giận, còn không chịu nói với ba mẹ, một mình gánh vác mọi thứ, con gánh nổi sao? Nếu như không phải Vy nói với ba mẹ, có phải con định giấu ba mẹ cả đời không?”

“…” Giang Hạ mấp máy môi, không nói nên lời.

Bởi vì cô thực sự đã định làm như vậy.

Nếu biết mình có thai từ sớm, cô chắc chắn sẽ giấu, không nói cho ai biết.

Vì trước hết, cô không biết nếu nói với ba mẹ thì liệu họ có bị kích thích hay không.

Thứ hai là đứa nhỏ này đến quá đột ngột, cô còn chưa chuẩn bị xong tâm lý thì làm sao nói cho người khác biết.

Thấy Giang Hạ không nói, mẹ Giang biết mình đã nói đúng, tức giận đánh vào vai cô hai cái: “Con… con thật sự làm tức chết mẹ rồi!”

“Được rồi được rồi bà xã.” Ba Giang sợ mẹ Giang tức quá xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo lấy mẹ Giang, bảo bà đừng tức giận.

Mẹ Giang thở hổn hển, lồng ngực kịch liệt phập phồng: “Lão Giang, nhìn con gái của ông đi, chuyện lớn như vậy mà nó còn muốn giấu tôi với ông, nó rốt cuộc có coi chúng ta là ba mẹ nó không chứ?”

“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy.” Giang Hạ mím mím môi, không vui mà nói.

Cái gì mà cô không coi họ là ba mẹ của mình chứ, bọn họ chính là ba mẹ của cô, sao cô có thể không coi họ là ba mẹ chứ.

Mặc dù khi tự tử, cô đúng là đã không nghĩ đến sau khi mình chết bọn họ sẽ thế nào, nhưng bây giờ cô đã biết sai rồi.

“Được rồi, bà già, đừng so đo với nó, bây giờ chuyện đã lỡ rồi, bà so đo với nó thì có ích gì, bây giờ quan trọng nhất là hỏi nó nó định thế nào với đứa nhỏ này.” Ba Giang thở dài.

Tống Vy cũng gật đầu đồng ý: “Phải đó dì, cứ hỏi Hạ trước là định xử lý thế nào với đứa trẻ này.”

Ngay khi những lời này nói ra, ba người đều nhìn về phía Giang Hạ.

Giang Hạ đặt bàn tay trên bụng của mình, từ từ siết chặt lại.

Ba Giang trầm giọng hỏi: “Hạ, nói thật cho bọn ta biết, con định làm gì với đứa trẻ này, phá bỏ hay giữ nó?”

Nghe thấy hai chữ phá bỏ.

Giang Hạ hai mắt đột nhiên mở to, thân thể cũng lập tức thẳng đứng lên, kịch liệt lắc đầu, đáp lại theo bản năng: “Không, không thể bỏ.”

“Không thể bỏ?” Ba Giang nhíu mày: “Vậy ý của con là muốn giữ lại?

“Con…” Thần sắc Giang Hạ sững sờ.

Giữ lại?

Thành thật mà nói, cô cũng chưa nghĩ tới.

Chỉ đơn giản là cô không muốn phá bỏ đứa con này, nhưng nếu giữ lại, cô cũng biết rốt cuộc là có đúng hay không.

Bình Luận (0)
Comment