Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1746

CHƯƠNG 1746

Một nhà bốn người đi theo bác sĩ Triệu rẽ qua mấy hành lang, mấy khúc cua, cuối cùng cũng đã đến ngoài phòng nhi.

Phòng nhi này mới toanh, là Đường Hạo Tuấn đặc biệt xây dựng vì An An, cho nên bên trong chỉ có một mình An An.

An An đang nằm trên cái bàn ở giữa phòng, trên bàn là một cái hộp bằng thủy tinh để giữ nhiệt, An An nằm ở bên trong.

An An đã hơn bảy tháng, không còn nhỏ nhắn đỏ hỏn như lúc vừa mới ra đời, giống y như là một con mèo không có lông.

Hiện tại, An An đã không còn những vết đỏ đỏ trên người, ngoại trừ làn da có hơi xanh xao thì đã có phần giống với những đứa trẻ bình thường hơn, hơn nữa vóc dáng cũng đã lớn hơn một chút so với lúc mới ra đời.

Nhưng khi so sánh với đứa nhỏ khỏe mạnh đủ tháng, bé vẫn còn khá là nhỏ.

Nhưng mà An An chỉ mới có bảy tháng, vẫn còn trưởng thành, có thể là hai tháng tiếp theo vóc dáng vẫn còn kém hơn những đứa nhỏ được sinh bình thường, nhưng mà cũng không kém quá nhiều.

“An An…” Hai tay Tống Vy bám chặt vào cửa kính, mắt nhìn chăm chú vào đứa nhỏ trong lồng kính, không nỡ rời mắt dù là một chút.

Đó là con của cô, là con trai út của cô.

Có lẽ là mẹ con tâm linh tương thông, lúc nhìn thấy cậu nhóc này, cô liền có thể chắc chắn đó chính là con của cô.

“Em trai ơi.” Tống Dĩnh Nhi cũng học theo tư thế của Tống Vy, mắt không chớp mà chăm chú nhìn đứa nhỏ trong lồng kính, trên gương mặt đáng yêu tràn đầy niềm vui: “Anh ơi, đó là em trai đó.”

Cũng giống như Tống Vy, cho dù đứa bé trong lồng kính hoàn toàn không giống với em trai mà mình đã gặp vào lần đầu tiên, nhưng bé có thể xác định rằng đó chính là em trai của bé, là em trai mà bé thích nhất.

Tống Hải Dương cũng nhìn đứa nhỏ, liên tục gật đầu: “Anh biết rồi, đó là An An, là em trai của chúng ta, em trai đã trưởng thành không ít đấy.”

“Anh ơi, sao em trai vẫn còn nằm ở bên trong vậy, lúc nào thì em ấy mới có thể ra ngoài?” Tống Dĩnh Nhi quay đầu nhìn Tống Hải Dương: “Dĩnh Nhi muốn nựng nựng em trai.”

“Chuyện ngày…” Hỏi Tống Hải Dương câu này, Tống Hải Dương luôn thông minh vẫn không thể trả lời được.

Lúc này, cuối cùng Đường Hạo Tuấn mới chuyển ánh mắt từ trên người con trai mà nhìn bác sĩ ở bên cạnh, hỏi câu hỏi mà hai đứa bé muốn biết, đồng thời cũng là câu hỏi mà Tống Vy rất muốn biết: “Lúc nào thì con trai tôi mới có thể ra khỏi lồng hấp?”

Bác sĩ Triệu đẩy đẩy gọng kính rồi trả lời: “Hiện tại cậu chủ nhỏ đã hơn bảy tháng, mặc dù thể trạng vẫn còn kém hơn những đứa nhỏ bình thường, nhưng bởi vì được chữa trị tốt cho nên trên cơ bản cũng không chênh lệch quá nhiều, đến tháng chín là có thể ra ngoài.”

“Tháng chín.” Đường Hạo Tuấn mím môi: “Vậy thì còn hơn một tháng nữa.”

“Đúng vậy.” Bác sĩ Triệu gật đầu.

Tống Dĩnh Nhi bấm bấm ngón tay, tính một hồi nhưng vẫn không tính ra được hơn một tháng là bao nhiêu ngày, bé không khỏi cảm thấy ảo não: “Anh ơi, ba nói hơn một tháng là bao lâu vậy?”

“Là bốn mươi ngày.” Tống Hải Dương trả lời.

Tống Dĩnh Nhi chu chu cái miệng nhỏ nhắn: “Còn lâu như vậy à.”

Bình Luận (0)
Comment