CHƯƠNG 1774
“Thì ra là như vậy.” Trần Châu Ánh bĩu môi: “Loại phụ nữ này nói một đằng làm một nẻo, thật là cạn lời.”
“Phải.” Tống Vy gật đầu.
Trần Châu Ánh nhìn cô: “Sau đó thì sao, lúc này mà cậu nhắc đến người phụ nữ này, có phải Sếp Đường đã có kết quả điều tra rồi không.”
“Phải, xem đi.” Tống Vy đưa thông tin trong tay.
Đây là kết quả điều tra mà Hạo Tuấn đã gửi qua mail cho cô, cô đã in ra rồi.
Trần Châu Ánh đưa tay cầm lấy thông tin mà cô cho, sau đó ngồi trên sô pha đọc, sau khi đọc xong thì trợn trắng mắt: “Hay lắm, hóa ra là dựa vào phú nhị đại để đi cửa sau vào, phú nhị đại mà cô ta theo cũng là con trai của một trong những nhà đầu tư trong cuộc thi này, sau đó tên nghịch tử này đã dùng danh nghĩa ba mình để nhét người vào. ”
Tống Vy bưng ly trà uống: “Không sai, chính là vậy đó.”
“Nhưng cũng không đúng.” Trần Châu Ánh cau mày: “Tớ nhớ giám khảo chính xét duyệt tuyển thủ là bậc thầy Dana, bậc thầy Dana cũng là một trong những nhà thiết kế hàng đầu, sau khi nghỉ hưu mấy năm trước thì đã là người xét duyệt tuyển thủ của các cuộc thi lớn rồi, hơn nữa con người Dana này cổ hủ, đặc biệt coi trọng thiết kế, tuyệt đối không thể để một người không biết thiết kế và không có tác phẩm bước vào cuộc thi được, cho nên cho dù Giang Vân Khê này có bạn trai phú nhị đại nhét vào, thì cũng không thể qua ải của bậc thầy Dana được.”
Nói đén đây, cô ta nhìnTống Vy nói tiếp: “Bậc thầy Dana không cho phép những thứ không chính đáng, hơn nữa chồng còn là một trong những cổ đông của tập đoàn C nhãn hiệu xa xỉ, không thể bị phú nhị đại mua chuộc được, cũng không cần nể mặt ba của phú nhị đại và tên phú nhị đại đó, cho nên Giang Vân Khê ắt phải có lý do khác để tham gia cuộc thi.”
Tống Vy đặt chén trà xuống, ngữ khí cười mỉa mai: “Cậu đoán đúng rồi, đúng là có nguyên nhân khác, đó chính là tác phẩm.”
“Hả?” Trần Châu Ánh vẻ mặt nghi ngờ: “Tác phẩm? Ý cậu là Giang Vân Khê này có tác phẩm, hơn nữa tác phẩm đã được bậc thầy Dana công nhận, cho nên cho dù bậc thầy Dana không hài lòng khi Giang Vân Khê dựa vào quan hệ, cũng phải cho Giang Vân Khê vào sao?”
“Phải.” Tống Vy gật đầu.
Trần Châu Ánh cười lạnh: “Gì chứ, một người chưa từng học thiết kế có thể vẽ được cái gì? Chẳng lẽ mới bắt đầu vẽ đã đạt đến trình độ tham gia cuộc thi sao? Làm sao có thể!”
“Ai nói là không thể, chỉ cần có bản vẽ thiết kế để cô ta vẽ theo, cô ta đương nhiên có thể vẽ ra tác phẩm cấp cuộc thi chỉ ngay lần đầu.” Tống Vy nói đến đây, tay nắm chặt cốc nước, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Trần Châu Ánh sững sờ, mấy giây sau mới hoàn hồn lại, nhìn Tống Vy: “Vy Vy, ý cậu là … sao chép!”
Tống Vy lấy điện thoại ra, gõ vài cái rồi đưa cho cô ta: “Nhìn xem những tác phẩm này là của ai.”
Trần Châu Ánh lấy điện thoại di động của cô, mở một vài bức ảnh trong album của cô.
Sau khi xem xong, Trần Châu Ánh trả lại điện thoại cho Tống Vy: “Của cậu.”
“Cậu chắc chắn?”
“Chắc, tớ cũng là một nhà thiết kế. Mặc dù tớ là một nhà thiết kế trang sức, nhưng tớ biết phong cách của cậu và cả hướng vẽ của cậu, vì vậy tớ hoàn toàn chắc chắn rằng những thiết kế này là của cậu.” Trần Châu Ánh gật đầu khẳng định.
Tống Vy thừa nhận: “Không sai, những tác phẩm này thực sự là của tớ, tớ chưa từng xuất bản qua, bởi vì tớ cảm thấy không hài lòng, vì vậy tớ đã lưu chúng vào một tài khoản nhỏ trên một forum của tớ, dù sao đó cũng là tác phẩm mà tớ phí tâm huyết vẽ nên, cho dù không hài lòng, tớ cũng không nỡ hủy đi, cứ để lưu trong đó làm kỷ niệm, không ngờ, tớ đã nhìn thấy trong đống tác phẩm của Giang Vân Khê.”
Nghe những lời cô nói, Trần Châu Ánh vô cùng tức giận.
Là một nhà thiết kế, việc sao chép là hoàn toàn không thể chấp nhận được, cũng không muốn nghe thấy.