Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1845

CHƯƠNG 1845

“Cái này đúng thật.” Trần Châu Ánh gật đầu: “Nếu cậu phải lo lắng tất cả các cô gái thích sếp Đường, quả thật không lo lắng nổi, có điều bây giờ Giang Vân Khê vào tù rồi, trong lòng cậu coi như cũng thở phào rồi.”

“Phải.” Tống Vy mỉm cười đáp: “Tớ thở phào, không phải vì tình địch này mất rồi, Giang Vân Khê này tớ trước giờ không để trong mắt, cô ta căn bản không tính tới là tình địch của tớ, cũng không xứng. Tớ biết, bất luận cô ta làm gì đi nữa, Hạo Tuấn cũng không thể tin thích cô ta, cho nên cô ta không có một chút uy hiếp nào với tớ cả, tớ thở phào là sau này sẽ không có con chuột như cô ta cản ở trước mặt tớ nữa.”

“Con chuột.” Trần Châu Ánh che miệng phì cười: “Thật là một từ hình dung khá phù hợp, đúng rồi, Hàn Thư thì sao? Vừa rồi bên phía cảnh sát có nói tìm được Hàn Thư chưa?’

“Không có.” Tống Vy lắc đầu: “Tuy Hàn Thư ở trong này có tác dụng xúi giục nhất định, có điều sự xúi giục này không cấu thành hình sự được, cho nên bên phía cảnh sát sẽ không nghiêm túc đi tìm Hàn Thư, cho dù tìm được, cũng chỉ là giáo dục bằng mồm với Hàn Thư, sẽ không có quá nhiều trừng phạt đối với Hàn Thư.”

“Vậy nói như vậy, vẫn là phải dựa vào bản thân chúng ta tìm Hàn Thư, xử lý cô ta một trận hay sao?” Trần Châu Ánh nhíu mày.

Tống Vy gật đầu: “Gần như vậy.”

“Vậy bảo sếp Đường đi đi, với thủ đoạn của anh ấy, chắc chắn rất nhanh thì có thể tìm được Hàn Thư.” Trần Châu Ánh đề nghị.

Trong mắt Tống Vy lóe lên một tia sáng: “Lời cậu nói cũng đúng, tìm thiên tài nhỏ của nhà tớ, chắc chắn có thể lập tức tìm được Hàn Thư, buổi tối tớ trở về kêu thiên tài nhỏ trong nhà tớ thử xem.”

Hàn Thư không phải Đường Hạo Minh, có thế lực lớn như vậy, có thể trốn được ngay cả hacker hàng đầu như Hải Dương cũng không tìm được.

Hàn Thư chỉ là một người bình thường, tuy biết trốn, nhưng tuyệt đối không so được với Đường Hạo Minh.

Cho nên bảo Hải Dương ra tay, chắc chắn có thể tìm được Hàn Thư.

Trần Châu Ánh cũng biết thiên tài nhỏ trong lời Tống Vy chỉ ai.

Từ sau lần Tống Vy bị Đường Hạo Minh mang đi thì cô đã biết đứa trẻ Hải Dương đó là một hacker, lúc đó cô đã rất kinh ngạc, dù sao đứa trẻ chỉ có nhiêu đó, vậy mà có bản lĩnh này.

Có điều sau khi ngạc nhiên thì bội phục, bội phục gen của Tống Vy và sếp Đường, sinh ra đứa trẻ ưu tú như vậy.

Không biết sau này con của cô và sư huynh sẽ như thế nào?

Nghĩ vậy, Trần Châu Ánh không khỏi đỏ ửng mặt, nhất thời ngồi ngây ở trên xe.

Tống Vy nghi hoặc nhìn cô ấy, đưa tay khua khua ở trước mặt cô ấy: “Tỉnh đi, hoàn hồn!”

“Hả?” Ánh mắt của Trần Châu Ánh khẽ đảo, hoàn hồn lại, ngây ngốc hỏi: “Sao vậy?”

Tống Vy cười như không cười nhìn cô ấy: “Tớ còn phải hỏi cậu làm sao đó, đột nhiên đang yên đang lành, sao lại ngây ra? Cậu đang nghĩ cái gì?”

“Tớ đâu có nghĩ gì đâu?” Màu mắt của Trần Châu Ánh hơi lóe đi, ánh mắt chột dạ đáp.

Tống Vy nhướn mày: “Thật sự không nghĩ?”

“Thật!” Trần Châu Ánh gật đầu rất chắc chắn.

Giống như sợ cô không tin, Trần Châu Ánh còn giơ ba ngón tay lên, làm tư thế thề: “Tớ bảo đảm, ta thật sự không nghĩ gì cả.”

Khóe miệng của Tống Vy giật giật.

Không nghĩ thì không nghĩ, làm gì phải thề?

Như vậy, ngược lại khiến người ta cảm thấy cô ấy đã nghĩ cái gì đó.

Bình Luận (0)
Comment