Sự thấp thỏm hai ngày nay cuối cùng có thể thả lỏng một chút rồi.
Tống Vy ừ một tiếng: “Cậu trước tiên đừng vội cảm ơn tớ, cụ thể phải làm sao, còn phải về sau rồi nói, có điều trong khoảng gian này, cậu nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, biết không? Tớ sẽ nhanh chóng liên lạc với cậu.”
“Ừ.” Giang Hạ gật đầu.
Cuộc gọi kết thúc, Tống Vy điện thoại xuống, giữa mi tâm tràn ngập nỗi lo.
Trần Châu Ánh nhìn cô, hỏi: “Vy Vy, rốt cuộc làm sao vậy? Tớ vừa rồi nghe mà hồ đồ luôn, cái gì mà phá thai, cái gì mà trả thù người bên cạnh, rốt cuộc có ý gì?”
Tống Vy day mi tâm, thở dài rồi đáp: “Hạ cậu ấy…”
Cô cũng không có che giấu, nói ra tình hình của Giang Hạ.
Sau khi Trần Châu Ánh nghe xong thì rơi vào trầm mặc.
Bởi vì ân oán giữa Kiều Phàm và Giang Hạ, cô là một người ngoài, không biết phải nói như nào.
Cô đồng cảm với Giang Hạ, cũng hiểu cho Kiều Phàm.
Dù sao Kiều Phàm xử lý loại tình huống như này, không cần đứa trẻ thật sự là rất bình thường, cũng không sai.
Mà Giang Hạ muốn giữ lại đứa trẻ, cũng không sai.
Có thể nói, hai người này đều không sai, chỉ là lập trường của hai bên khác nhau mà thôi.
“Vy Vy, chuyện này cậu muốn nhúng tay sao?” Trần Châu Ánh nhìn Tống Vy.
Tống Vy ngồi xuống: “Theo lý mà nói, đây là chuyện riêng của bọn họ, tớ không nên nhúng tay, nhưng lần này Hạ là thật sự hết cách rồi, cầu xin tới tớ, tớ cũng thương cậu ấy, cho nên tớ chỉ có thể nhúng tay.”
Cho dù cuối cùng không thương lượng được, cô cũng đi ra bằng mọi giá.
“Vậy cậu định xử lý như nào?” Trần Châu Ánh lại hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Tạm thời còn không rõ, trước tiên hỏi Phàm rồi quyết định.”
Nói xong, cô lại cầm điện thoại lên, lục tìm số điện thoại của Kiều Phàm rồi gọi đi.
Kiều Phàm rất nhanh đã nghe máy, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi: “Vy Vy.”
“Phàm, lâu rồi không gặp.” Tống Vy nhếch khóe môi, nặn ra một nụ cười.
Ở đầu bên kia, mắt kính của Kiều Phàm phản quang: “Ừ, lâu rồi không gặp.”
“Khoảng thời gian này anh sống như thế nào? Tôi nghe nói anh ra ngoài tìm hung thủ, như thế nào, tìm được chưa?” Tống Vy hỏi.
Kiều Phàm nhìn tiêu bản cơ thể người trước mặt, khóe miệng cong lên đầy sự lạnh lùng, giọng nói cũng trở nên trầm thấp khàn khàn: “Tìm được rồi.”
“Thật sao? Tốt quá rồi.” Tống Vy cười vui vẻ, sau đó lại hỏi: “Vậy hung thủ thì sao? Anh xử lý như nào?”
Xử lý như nào?
Kiều Phàm cười một cách vô tình với tiêu bản cơ thể người của trước mặt, giọng nói cũng có chút u ám: “Đương nhiên là đưa kẻ đó tới nơi nên đi.”
“Nơi nên đi sao?” Tống Vy sững người: “Nhà tù sao?”
Kiều Phàm không có trả lời, khóe miệng cong lên lộ sự giễu cợt.
Nhà tù sao?