CHƯƠNG 1871
“Còn có Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi cũng nhớ mẹ.” Lúc này, Tống Dĩnh Nhi ở bên cạnh Tống Hải Dương kéo kéo Tống Hải Dương rồi nói với điện thoại.
Tống Vy nghe thấy giọng nói của con gái, nụ cười trên mặt lại càng đậm hơn: “Mẹ cũng nhớ Dĩnh Nhi.”
“Được rồi Dĩnh Nhi, em đi qua bên kia chơi đi, anh muốn nói chuyện với mẹ.” Thấy Tống Dĩnh Nhi muốn cướp điện thoại, Tống Hải Dương ngăn cản cô bé lại.
Dù sao thì cậu cũng không quên mình gọi điện thoại cho mẹ ngoại trừ nhớ mẹ, càng quan trọng hơn là có chuyện chính cần nói.
Tống Dĩnh Nhi cũng không phải là một đứa bé không hiểu chuyện, nghe thấy anh trai muốn nói chuyện với mẹ, mặc dù là không tình nguyện cho lắm, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn thu tay lại không còn giành điện thoại với Tống Hải Dương nữa.
“Được thôi, thế anh nói chuyện với mẹ đi.” Tống Dĩnh Nhi chu chu cái miệng nhỏ, buồn bã nói.
Tống Hải Dương xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Một lát nữa anh sẽ dẫn em đi tìm bà Vương mua kem ăn nha.”
Nghe thấy có kem, trong nháy mắt hai mắt Tống Dĩnh Nhi liền phát sáng, vui vẻ vỗ tay: “Vâng ạ.”
Bởi vì ba đã quy định không cho phép cô bé và anh trai ăn kem hàng ngày, chỉ có thể ba ngày ăn một lần.
Mà ngày hôm trước cô bé vừa mới ăn rồi, cho nên tới ngày mốt mới có thể tiếp tục ăn.
Vì vậy mà cô bé vẫn luôn rất thèm, rất muốn ăn.
Bây giờ nghe thấy anh trai có cách để cho cô bé ăn kem, đương nhiên là cô bé vui mừng không thôi.
Tống Dĩnh Nhi nhảy nhót đi qua bên kia, rốt cuộc Tống Hải Dương cũng đã thảnh thơi nói chuyện chính với Tống Vy: “Mẹ ơi, lần trước mẹ kêu con tìm Hàn Thư ạ, con đã tìm được rồi.”
“Hả?” Tống Vy nhíu mày.
Cô biết ngay con trai muốn nói chuyện này với cô mà.
Tống Vy mừng rỡ hỏi: “Đang ở đâu vậy con?”
“Đang ở trong một câu lạc bộ. Mẹ, để một lát nữa con gửi vị trí cho mẹ nha.” Tống Hải Dương nói.
Tống Vy gật đầu: “Được, mẹ đã biết rồi, Hải Dương thật là giỏi.”
Nghe thấy lời khen của Tống Vy, Tống Hải Dương vô cùng vui vẻ, lại cảm thấy có chút xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Nếu như không phải ba không cho cậu tiếp xúc máy tính với lý do là gây hại cho mắt.
Chắc chắn là cậu đã tìm ra người kia từ sớm.
Sau đó, Tống Vy lại nói chuyện với Hải Dương một lúc nữa rồi mới cúp máy.
Vừa mới cúp máy không lâu, Tống Vy nhận được email chứa vị trí của Hàn Thư mà Tống Hải Dương vừa mới gửi cho cô trong hộp thư.
Trần Châu Ánh đi lại gần xem cùng với cô.
Nhìn thấy địa chỉ trong email, khóe miệng giật giật: “Má ơi, lại là câu lạc bộ này.”
“Sao vậy, cậu biết hả?” Tống Vy quay đầu nhìn cô.
Trần Châu Ánh nhẹ gật đầu, trong mắt đầy vẻ chán ghét: “Tớ biết chứ, câu lạc bộ này rất nổi tiếng ở đây, là một câu lạc bộ vô cùng hỗn loạn, nói tóm lại là bên trong rất dơ bẩn.”
Nghe thấy lời nhận xét của Trần Châu Ánh, Tống Vy dần thấy hứng thú: “Bẩn tới cỡ nào?”
Trần Châu Ánh nhếch môi nói: “Dù sao thì ở bên trong có đủ tất cả những gì mà cậu có thể nghĩ đến, có điều ở một vài phương diện nào đó, quốc gia này khá là cởi mở, cho nên dù tất cả mọi người biết câu lạc bộ này là một khối u ác tính, nhưng mà cũng không có ai đi gây sự hoặc là chèn ép.”
Tống Vy nhẹ gật đầu: “Thì ra là thế, không ngờ Hàn Thư lại ở bên trong?”