CHƯƠNG 1887
Tống Vy cười nói: “Tớ còn tưởng là cậu định nói cái gì nữa đó, không sao đâu Hạ, sau này chúng ta có thể tiếp tục hợp tác với nhau, chuyện cần thiết nhất bây giờ là cậu phải để ý đến sức khỏe, an toàn sinh đứa nhỏ ra đời, còn những chuyện này thì để sau rồi hẳn nói. Nói không chừng về sau tớ có thể phát triển công ty đến quốc gia cậu ở, cậu đã có thể tiếp tục giúp tớ kinh doanh rồi.”
“Được thôi, vậy tớ chờ cậu.” Giang Hạ cảm động gật đầu.
Sau đó, hai người lại nói với nhau một hồi rồi cúp điện thoại.
Trần Châu Ánh nhìn cô: “Rốt cuộc là Giang Hạ sao rồi?”
Tống Vy để điện thoại di động xuống, cô thở dài, cũng không giấu giếm cô ấy, cô kể lại tình huống của Giang Hạ.
Trần Châu Ánh nghe xong vô cùng kinh ngạc, nhưng mà cô cũng có thể hiểu: “Cậu ấy làm như vậy là đúng. Đối với Giang Hạ mà nói, đây chính là con đường duy nhất để có thể tiếp tục sống, nếu như cậu ấy không thể quên mất Kiều Phàm mà tiếp tục chìm đắm trong đoạn tình cảm đau khổ với Kiều Phàm, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ hủy hoại chính mình.”
“Cậu nói đúng.” Tống Vy gật đầu.
Trần Châu Ánh lại nói thêm: “Nhưng mà làm vậy đối với người có não yêu đương như Hạ, có thể có can đảm làm phẫu thuật này, tớ thật sự khâm phục cậu ấy. Nói thật đó, não yêu đương, cho dù bị tổn thương như thế nào thì cũng sẽ không làm loại phẫu thuật này để quên mất người mình yêu, cho nên tớ thật sự không hiểu được nha.”
Tống Vy cười khẽ: “Mỗi người đều có suy nghĩ riêng mà.”
“Cũng đúng.” Trần Châu Ánh nhún nhún vai, không nói chuyện nữa.
Hai người tiếp tục làm việc.
Chờ đến tối sau khi ăn tối xong, Tống Vy gọi điện thoại với Đường Hạo Tuấn, lại nhắc tới chuyện của Giang Hạ một lần nữa.
Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe xong, ngoại trừ hơi kinh ngạc thì cũng không có phản ứng gì quá lớn.
“Cô ta có thể đưa ra quyết định này, có thể thấy được sự việc tiến triển khá lớn.” Đường Hạo Tuấn nhỏ giọng nói.
Tống Vy liếc mắt nhìn anh: “Sao vậy, trước kia anh cảm thấy cậu ấy không tốt hả?”
“Không.” Đường Hạo Tuấn nhẹ lắc đầu: “Con người cô ta rất tốt, đối xử với em và bọn nhỏ không chê vào đâu được, tính cách cũng ổn, nhưng mà về phương diện tình cảm thì cô ta lún quá sâu, lún đến nỗi mất đi lý trí, mất đi tôn nghiêm, về điểm này, anh coi thường cô ta.”
Thật ra thì anh cũng là một người coi trọng tình cảm, coi trọng đến nỗi có thể dâng hết tất cả.
Nhưng mà anh tuyệt đối sẽ không như điên như dại giống Giang Hạ.
Nghĩ lại trước đó Giang Hạ yêu Kiều Phàm như thế, có phải là có chút vấn đề không?
Thử hỏi xem, cho dù một người có thật lòng yêu một người thì cũng không có khả năng điên dại như thế, khiến mình người không ra người quỷ không ra quỷ, nghỉ làm sao cũng cảm thấy có vấn đề.
Tống Vy không biết Đường Hạo Tuấn đang suy nghĩ cái gì, cô nhìn anh nhíu chặt lông mày, trách yêu: “Được rồi chồng à, anh đang nghĩ chuyện gì đó hả, chân mày lại nhíu chặt như thế, không sợ là có nếp nhăn à.”
Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Nếu như anh có nếp nhăn thì em sẽ ghét bỏ anh?”
“Đương nhiên là không rồi, em yêu anh nhất.” Tống Vy cũng cười: “Mặc kệ anh biến thành bộ dạng gì, em vẫn yêu anh.”
“Anh cũng vậy.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng trả lời cô.
Lòng Tống Vy như được ủ ấm, sau đó lại hỏi: “À đúng rồi, lúc nãy anh đang suy nghĩ cái gì đó?”