CHƯƠNG 1891
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, Bảo Châu mềm lòng, thấy cậu ta khóc như vậy thì liền bỏ qua cho cậu ta, tiếp theo không lâu về sau tớ liền ra nước ngoài, trong khoảng thời gian đó giữa Bảo Châu và Hàn Thư xảy ra chuyện gì thì tớ không biết nữa. Nhưng mà thấy Bảo Châu hận Hàn Thư như thế, có lẽ là sau khi tớ đi, giữa bọn họ còn xảy ra chuyện khiến Bảo Châu tức giận, nếu không thì thái độ của Bảo Châu đối với Hàn Thư sẽ không như thế đâu.”
“Đúng là không ngờ nha, người như thế này mà cũng có thể trở thành người mẫu, còn cặp bồ với một cậu con trai nhà giàu.” Trần Châu Ánh cảm khái nhếch miệng: “Xem ra là mắt nhìn người của cái tên nhà giàu đó chẳng ra làm sao.”
Tống Vy cười khẽ: “Thật ra thì trước kia tớ đã đoán được Hàn Thư sẽ làm người mẫu, lúc học đại học, vóc dáng của cậu ta rất cao, xêm xêm với Bảo Châu. Mơ ước của Bảo Châu là được làm người mẫu, mà rất nhiều lần Hàn Thư lén lút đọc tạp chí thời trang của Bảo Châu ở ký túc xá, cho nên tớ cũng đoán được Hàn Thư muốn làm người mẫu. Quả nhiên, sáu năm sau gặp lại nhau, Hàn Thư đã làm người mẫu rồi, khí chất thay đổi, bản thân cũng tự tin hơn, cộng với việc lăn lộn trong giới người mẫu, có thể quen biết với mấy chàng trai có tiền cũng không phải là chuyện gì khó. Với lại bạn trai trước đó của cậu ta cũng không phải bởi vì yêu cậu ta, chỉ là chơi đùa mà thôi, nếu không thì sao có thể vứt bỏ cậu ta nhanh như thế.”
“Nói cũng đúng.” Trần Châu Ánh cười cười gật đầu.
Vy Vy xoa xoa huyệt thái dương: “Được rồi, không nói tới cậu ta nữa, dù sao thì sau này chúng ta sẽ không gặp con người này nữa đâu, cậu ta cũng sẽ biến mất trong cuộc sống của chúng ta, vậy thì đương nhiên chúng ta không cần phải nhắc tới cậu ta làm gì.”
“Được rồi, làm việc thôi.” Trần Châu Ánh duỗi lưng, sau đó trở lại vị trí của mình tiếp tục làm việc.
Tống Vy cũng vùi đầu tiếp tục hoàn thành công việc của mình.
Trong nước, Kiều Phàm bước vào một căn chung cư.
Bình thường Giang Hạ ở căn chung cư này, trang trí vô cùng ấm áp.
Nhưng mà bởi vì có một khoảng thời gian không có người ở đó, nên sàn nhà và bàn ghế, các vật dụng đều phủ một lớp bụi mỏng.
Mỗi một bước đi của Kiều Phàm đều sẽ để lại một dấu chân rõ ràng ở dưới đất.
Từ trước tới nay, anh ta chưa từng tới căn chung cư này, cũng không muốn tới, bởi vì anh ta hận Giang Hạ.
Nhưng mà bây giờ Giang Hạ đi rồi, anh ta lại đến đây.
Kiều Phàm đi đến giữa phòng khách thì dừng lại, quay đầu đánh giá chung cư của Giang Hạ. Chung cư không lớn, nhưng vật dụng gì cũng có, có lẽ là bởi vì đi quá vội vàng, cho nên ngay cả một tấm vải cũng không có để phủ lên những đồ vật này, thậm chí có rất nhiều thứ còn chưa được dọn dẹp.
Ví dụ như mâm đựng trái cây ở trên bàn, hoa quả sắp thối còn có nước ở trong ly, cùng với ánh đèn đang nhấp nháy.
Kiều Phàm mấp máy đôi môi mỏng.
Xem ra, cô đúng là vội vàng muốn rời khỏi anh ta.
Trong mắt Kiều Phàm lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, sau đó tiếp tục nhấc chân đi về phía một căn phòng khác.
Đi đến cửa, anh ta nhẹ nhàng vặn nắm cửa.
Cửa mở ra.
Kiều Phàm đẩy cửa bước vào, đây là một căn phòng ngủ, nhìn cách trang trí trong phòng, có lẽ là phòng ngủ của Giang Hạ.
Bởi vì trong tủ quần áo đang rộng mở có treo quần áo của Giang Hạ, mà trên giường cũng có áo ngủ mà Giang Hạ mặc.