Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1894

CHƯƠNG 1894

Dù sao thì anh ta và Hạo Tuấn đã tuyệt giao.

Mà kể từ khi tuyệt giao cho đến nay, ngoại trừ khoảng thời gian chôn cất Lâm Giai Nhi, bọn họ chưa từng nói chuyện ngoài lề, thời gian còn lại cũng không liên lạc nhau.

Không ngờ là bây giờ Hạo Tuấn lại chủ động gọi điện thoại cho anh ta, điều này khiến anh ta không nhịn được mà vui mừng.

“Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, Tô Cẩm Thành đang ở khu nào?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày hỏi.

Mạnh Ngọc nghe thấy câu hỏi của anh, có hơi sửng sốt một chút: “Tô Cẩm Thành?”

“Đúng.”

“Cậu chờ một chút, để tôi xem thử.” Mạnh Ngọc nói, bắt đầu tìm kiếm thông tin nằm viện của Tô Cẩm Thành trong máy vi tính.

Anh ta đã từng nghe nhắc tới Tô Cẩm Thành, là người mới nổi trong giới kinh doanh, còn là bạn trai của Giang Hạ.

Còn tại sao anh ta biết là bạn trai của Giang Hạ, lúc Tô Cẩm Thành đến đây từ bệnh viện số 3, trợ lý Tô Cẩm Thành có nhắc tới, anh ta vô tình nghe thấy.

Đồng thời cũng biết nguyên nhân mà Tô Cẩm Thành bị thương là bởi vì bị Kiều Phàm đánh.

Kiều Phàm ép buộc Giang Hạ phá bỏ đứa nhỏ, Tô Cẩm Thành là bạn trai, đương nhiên phải bảo vệ cho Giang Hạ, sau đó thì bị Kiều Phàm đánh.

Tô Cẩm Thành không thể ở lại bệnh viện số 3, đó là địa bàn của Kiều Phàm, cho nên trợ lý Tô Cẩm Thành đã chuyển Tô Cẩm Thành đến bệnh viện số 1 ngay trong đêm.

Vừa suy nghĩ, Mạnh Ngọc vừa tìm kiếm thông tin của Tô Cẩm Thành, cuối cùng cũng đã tìm được rồi gửi cho Đường Hạo Tuấn.

Sau khi Đường Hạo Tuấn xem xong, đôi môi mỏng liền mím chặt.

Quả nhiên là Kiều Phàm đi tìm Tô Cẩm Thành, hướng mà anh ta đi chính là khu nội trú tòa nhà thứ hai.

“Tôi biết rồi.” Đường Hạo Tuấn nói xong, đang định cúp điện thoại.

Mạnh Ngọc vội vàng gọi anh: “Chờ một chút Hạo Tuấn, cậu hỏi như vậy có phải là bây giờ cậu đang ở bệnh viện của tôi không?”

Đường Hạo Tuấn ờ một tiếng.

Mạnh Ngọc lại hỏi: “Cậu đang ở đâu, để tôi đến tìm cậu, đúng lúc có chuyện muốn nói với cậu.”

“Chuyện gì?”

“Đợi lát nữa gặp mặt rồi nói, cậu đang ở đâu?”

“Ở đại sảnh.” Đường Hạo Tuấn trả lời.

“Tôi biết rồi, tôi lập tức đến ngay.” Nói xong, Mạnh Ngọc vội vội vàng vàng cúp điện thoại.

Xem ra là chuyện cần nói với anh rất quan trọng.

Đường Hạo Tuấn nhíu mày suy nghĩ, sau đó tạm thời không đi đến chỗ Tô Cẩm Thành, anh đứng yên đó chờ Mạnh Ngọc.

Đợi khoảng hai phút liền thấy Mạnh Ngọc vội vã chạy tới.

Đi đến trước mặt Đường Hạo Tuấn, hai tay anh ta chống đầu gối, thở dốc từng ngụm.

Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta như thế này liền nhíu mày, ngược lại không nói gì, cố gắng kiên nhẫn chờ anh ta bình tĩnh lại.

Đợi một lúc, rốt cuộc Mạnh Ngọc cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, đã lấy lại hơi, sau đó đứng thẳng người nhìn Đường Hạo Tuấn.

Bình Luận (0)
Comment