CHƯƠNG 1896
“Ừm.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, biểu thị đã biết rồi: “Chuẩn bị đi trạm đầu tiên ở đâu?”
Mạnh Ngọc lắc đầu: “Tạm thời vẫn còn chưa suy nghĩ, đến lúc đó đến sân bay rồi quyết định thôi, dù sao thì làm du y mà, bắt đầu từ đâu cũng được, không cần phải đặc biệt đưa ra kế hoạch.”
“Tùy cậu.” Đường Hạo Tuấn nhẹ gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Mạnh Ngọc nhìn anh: “À đúng rồi Hạo Tuấn, cậu đến đây là tìm Tô Cẩm Thành à?”
“Kiều Phàm đến đây, chắc là đến tìm Tô Cẩm Thành gây phiền phức, cho nên tôi muốn đến xem một chút.” Đường Hạo Tuấn gật đầu trả lời.
Mặc dù giữa anh và Tô Cẩm Thành không qua lại, nhưng dù sao Tô Cẩm Thành cũng là bạn trai cũ của Giang Hạ.
Giang Hạ lại là người bạn tốt nhất của Tống Vy, chỉ dựa vào điểm ấy, anh không thể trơ mắt nhìn Tô Cẩm Thành bị Kiều Phàm làm khó làm dễ.
“Thì ra là vậy, thế thì chúng ta cùng đi đi, đúng lúc tôi cũng muốn đến đó xem vết thương của Tô Cẩm Thành như thế nào rồi.” Mạnh Ngọc nói.
Đường Hạo Tuấn đồng ý.
Sau đó, hai người liền đi theo phương hướng mà Kiều Phàm vừa mới đi.
Lúc này, trong phòng bệnh của Tô Cẩm Thành.
Tô Cẩm Thành đang ngồi trên giường bệnh, dựa lưng vào đầu giường, trong tay bưng ly nước từ từ uống, một cái tay khác thì nhẹ nhàng gõ gõ bàn phím laptop đặt ở trên đùi, anh ta đang xử lý công việc.
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.
Tô Cẩm Thành tưởng là y tá đến kiểm tra, cho nên cũng không ngẩng đầu lên xem rốt cuộc là ai vào.
Kiều Phàm nhìn Tô Cẩm Thành, vừa mở miệng là trào phúng một trận: “Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh, xem ra lúc đó bị thương không đủ nặng nhỉ.”
Nghe thấy âm thanh này, động tác tay của Tô Cẩm Thành dừng lại, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Kiều Phàm.
Nhìn Kiều Phàm đang đi đến gần mình, sắc mặt của Tô Cẩm Thành u ám: “Là anh?”
Kiều Phàm đi đến trước mặt Tô Cẩm Thành rồi dừng lại: “Là tôi.”
“Anh đến đây làm gì?” Tô Cẩm Thành để ly nước lên trên đầu giường, sau đó đóng laptop lại, đặt laptop qua một bên, nhìn Kiều Phàm bằng đôi mắt lạnh như băng.
Người đàn ông này không phải là một người dễ chọc.
Trong lòng Tô Cẩm Thành biết rất rõ.
Đương nhiên không phải nói đến chuyện thân phận cao hơn người, mà là người đàn ông này không phải là người bình thường, đây chính là một kẻ điên.
Chẳng những ép buộc Hạ phải phá thai, đánh người cũng phải đánh cho đến chết, hoàn toàn không coi pháp luật ra gì.
Cho nên, anh ta không thể trực tiếp đối đầu với một kẻ điên như thế, dù sao chẳng ai biết được bước tiếp theo tên điên này sẽ làm ra hành động gì.
“Tôi đến đây là muốn biết Giang Hạ đi đâu?” Kiều Phàm nheo mắt hỏi.
Tô Cẩm Thành nghe thấy anh ta nhắc tới Giang Hạ, sắc mặt tối ngầm, sau đó lại lạnh lùng trả lời: “Tôi không biết.”