CHƯƠNG 1899
“Ý của tôi rất rõ, tôi hỏi anh anh thật sự có thể giết người nhà họ Giang được ư?” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta: “Theo như tôi thấy thì anh không thể ra tay.”
Tô Cẩm Thành cau mày, hiển nhiên là có chút bất ngờ với lời nói này của Đường Hạo Tuấn.
Kiều Phàm còn hơn thế, anh ta giễu cợt: “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ không thể ra tay, đúng là buồn cười.”
“Chỉ dựa vào việc nhiều năm như thế mà anh còn không ra tay ác với bọn họ.” Đường Hạo Tuấn mấp máy môi, lạnh nhạt nói: “Trước đó tôi cũng đã nói rồi, nếu như anh thật sự muốn tìm nhà họ Giang báo thù, anh đã có thể giết chết gia đình nhà họ Giang từ lâu, căn bản không cần phải chờ đến bây giờ, nhưng mà hết lần này nên lần khác anh đều không làm như thế. Điều này đã đủ để chứng minh từ lúc mới bắt đầu, anh đã không thể ra tay với gia đình nhà họ Giang, thậm chí anh căn bản không muốn giết bọn họ, vậy chẳng phải mối thù này của anh quá buồn cười rồi ư.”
Mắt Kiều Phàm híp lại thành cây kim, thân thể cũng đang run rẩy.
Hiển nhiên là Đường Hạo Tuấn đã nói trúng suy nghĩ chân thật nhất trong lòng anh ta.
Tô Cẩm Thành giật mình, nhẹ gật đầu: “Thì ra là thế.”
Đường Hạo Tuấn lại nói: “Kiều Phàm, thật ra thì anh căn bản không hận nhà họ Giang, anh chỉ đang xem nhà họ Giang như lá chắn yếu ớt của mình.”
“Đừng nói nữa!” Kiều Phàm giống như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức gầm lên.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Sao vậy, những lời tôi nói khiến anh không thể chấp nhận được à?”
Anh cười nhạo: “Cũng đúng thôi, bởi vì những gì tôi nói đều là sự thật.”
“Anh…” Hai mắt Kiều Phàm đỏ ngầu nhìn Đường Hạo Tuấn, cuối cùng, anh ta thật sự không nhịn được nữa, đột nhiên đưa tay muốn đánh vào mặt Đường Hạo Tuấn.
Tô Cẩm Thành giật mình, vội vàng nhắc nhở: “Sếp Đường cẩn thận.”
Đường Hạo Tuấn đã đoán được Kiều Phàm có thể sẽ làm như vậy, dù sao thì con người Kiều Phàm bị bệnh tâm lý, không thể bị kích thích, một khi bị tích thích sẽ gây ra hành động cực đoan.
Cho nên, từ lúc mới bắt đầu khi nói ra những lời đó, anh đã đề phòng Kiều Phàm.
Chính vì vậy mà bây giờ nhìn thấy Kiều Phàm đánh tới, sắc mặt anh ngoại trừ lạnh lùng thì cũng không có phản ứng gì quá khác thường, sau đó trực tiếp vươn tay ra ngăn chặn nắm đấm của Kiều Phàm rồi đẩy ra phía trước.
Thân thể Kiều Phàm lập tức lui về phía sau vài bước, sau lưng đụng phải vách tường, đau đến nỗi anh ta kêu rên một tiếng, mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh túa ra trên mặt.
Đường Hạo Tuấn mặt không đổi sắc nhìn anh ta: “Anh nên cảm thấy may mắn vì năm đó anh đã cứu vợ và con tôi, còn có tài năng của anh, nếu không thì tôi đã hủy hoại anh từ lâu rồi, cút đi!”
Kiều Phàm ôm lấy bả vai bị đụng đau, ánh mắt oai oán nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn, cuối cùng, quay người đi ra ngoài.
Sau khi anh ta đi rồi, Đường Hạo Tuấn quay người nhìn Tô Cẩm Thành trên giường bệnh: “Anh không sao chứ?”
“Cảm ơn sếp Đường đã giải vây, tôi không sao, anh ta vẫn chưa làm gì tôi.” Tô Cẩm Thành vuốt vuốt mi tâm, cảm kích cười nói.
Đường Hạo Tuấn gật đầu ừ một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.
Nhưng mà lúc này Tô Cẩm Thành đột nhiên lên tiếng: “Sếp Đường, hiện tại Hạ và ba mẹ cô ấy ở đâu rồi?”
“Tôi không thể nói cho anh biết.” Đường Hạo Tuấn thẳng thắng trả lời.
Tô Cẩm Thành cau mày: “Vậy có thể cho tôi biết số điện thoại được không, bây giờ tôi rất lo lắng cho cô ấy, lo lắng cho bác trai bác gái nữa.”