Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1913

CHƯƠNG 1913

Để anh ấy kiềm chế bấy lâu nay cũng khổ cho anh.

Vì vậy Tống Vy không đẩy Đường Hạo Tuấn ra, khi Đường Hạo Tuấn hôn, cô liền vòng tay qua cổ anh, hôn lại.

Một đêm cuồng nhiệt.

Lúc Tống Vy tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.

May mà hôm nay không có thi đấu, cũng là ngày nghỉ của các tuyển thủ, nếu không cô thân là giám khảo và người hướng dẫn kiểu gì cũng đến muộn.

“Buổi trưa tốt lành, Vy Vy.” Trong phòng khách, Trần Châu Ánh ngồi trên ghế sofa trên đùi là tạp chí thiết kế trang sức, cô ấy nhìn Tống Vy đang đi xuống lầu, cười trêu chọc.

Tống Vy đỡ lan can đi xuống, sao cô không biết Trần Châu Ánh đang trêu chọc cái gì, liếc cô ấy một cái đáp: “Buổi trưa tốt lành, có mình cậu sao?”

“Ừ.” Trần Châu Ánh gật đầu, sau đó nghĩ ra điều gì đó, lại nói: “Chồng cậu đang chơi trên bãi cỏ bên ngoài với con trai và con gái của cậu.”

“Ồ? Họ đang chơi trò gì vậy?” Tống Vy bắt đầu thích thú.

Trần Châu Ánh lắc đầu: “Chuyện đó mình không biết, cậu đi xem thử đi.”

“Được, mình đi xem thử một chút.” Nói xong, Tống Vy bước nhanh xuống lầu, nhấc vạt váy dài lên, bước ra ngoài biệt thự.

Bên ngoài biệt thự là bãi cỏ rộng xanh mướt, chạy nhảy vô cùng thoải mái.

Từ xa Tống Vy nhìn thấy trên bãi cỏ cách đó không xa, Đường Hạo Tuấn đang ngồi trên thảm cùng hai đứa trẻ, ba cha con túm tụm lại với nhau, bọn họ đang cúi đầu không biết đang mày mò cái gì.

Tống Vy cười đi tới chỗ đó: “Chồng, mọi người đang làm gì vậy?”

“Mẹ.” Hai đứa trẻ đang đối mặt với Tống Vy, khi nghe thấy giọng nói của Tống Vy, chúng ngẩng đầu lên và nở một nụ cười ngọt ngào với Tống Vy.

Tống Vy cũng cười đáp lại, sau đó nhìn Đường Hạo Tuấn vừa quay đầu lại.

Đường Hạo Tuấn nâng thứ trong tay lên, Tống Vy mới nhìn thấy đó là thứ gì, nhướng mày: “Máy bay không người lái?”

“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Hải Dương muốn có một chiếc máy bay không người lái, nên anh đã nhờ người mua một chiếc. Bây giờ anh đang lắp đặt nó với bọn trẻ, chuẩn bị lát nữa cho bay lên chụp một vài thứ, sao? Em muốn tham gia không?”

“Mẹ chơi với tụi con!” Hai đứa trẻ cũng hào hứng tán thành.

Tống Vy vốn đã có chút hứng thú với máy bay không người lái, lại nghe được chồng và con cũng mời mình, đương nhiên cô đồng ý: “Được chứ, mẹ chơi cùng mọi người.”

“Ngồi đây.” Đường Hạo Tuấn vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh.

Tống Vy bước tới ngồi xuống, sau đó tiếp tục lắp ráp máy bay không người lái với Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ.

Chiếc máy bay không người lái mà Đường Hạo Tuấn mua là một chiếc cực kỳ đắt tiền, linh kiện rất nhiều, không giống như những chiếc máy bay không người lái bình thường chỉ có thể lắp ráp một vài bộ phận.

Để lắp ráp một chiếc máy bay không người lái này, càng cần phải kiên nhẫn và cẩn thận hơn, nếu lắp thiếu linh kiện nào, chiếc máy bay không người lái này sẽ không thể sử dụng được.

Hai vợ chồng cùng hai đứa con lắp ráp cả buổi trời, cuối cùng cũng lắp ráp được chiếc máy bay không người lái phức tạp này.

Sau khi lắp ráp xong, Tống Vy mới nhận ra rằng hình dáng của chiếc máy bay không người lái thực chất là một con robot nhỏ chứ không phải một chiếc máy bay không người lái hình đĩa bay tròn hay đĩa bay rắp ráp nhỏ, hình dáng vô cùng đơn giản hay được bày bán trên thị trường.

Bình Luận (0)
Comment