CHƯƠNG 1916
Đường Hạo Tuấn kéo ghế cho Tống Vy.
Sau khi cô đã ngồi xuống, Đường Hạo Tuấn cũng kéo chiếc ghế cạnh cô ra: “Nếu đã tỉnh rồi thì sao không gọi người chuẩn bị chút đồ ăn?”
“Em nghe Châu Ánh nói anh và hai con đang ở bên ngoài chơi nên em cũng đi ra xem thử.” Tống Vy cầm lấy cốc nước anh đưa.
Đường Hạo Tuấn cau mày bất mãn: “Dù có tò mò anh và con đang chơi trò gì thì em cũng phải ăn cho no đã chứ. Nếu em không khoẻ thì người lo lắng sẽ là ba ba con bọn anh.”
Thấy anh trách mắng mình, Tống Vy không chỉ không tức giận mà còn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Dù sao, chỉ có người thật lòng quan tâm với cô mới trách mắng cô như thế.
Nếu không thì ai lại quản nhiều như vậy.
“Em biết rồi mà chồng, đừng tức giận nữa.” Tống Vy ôm lấy cánh tay anh rồi làm nũng tựa đầu lên vai anh.
Đường Hạo Tuấn nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị cũng dịu đi nhiều, ánh mắt dịu dàng như muốn hoà tan.
Anh vươn tay xoa đầu cô: “Anh không giận chỉ cần sau này em nhớ chăm sóc tốt cho bản thân là được. Có thế thì bọn anh mới bớt lo.”
“Em biết rồi, em sẽ làm thế mà.” Tống Vy nghiêm túc gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Anh vừa cúi đầu hôn lên tóc cô vừa dịu dàng nói.
Lúc này, người hầu đang mang thức ăn lên.
Đường Hạo Tuấn nhìn qua rồi đứng dậy cầm lấy đĩa thức ăn, sau đó anh đặt nó xuống trước mặt Tống Vy: “Em ăn lót dạ trước đi, đừng ăn nhiều quá, lát nữa tới bữa trưa thì ăn không nổi đó.”
“Anh cứ yên tâm, em biết mà.” Tống Vy cười cười rồi cầm lấy miếng sandwich trên đĩa.
Đường Hạo Tuấn ngồi bên cạnh, lười biếng chống đầu nhìn cô.
Tống Vy bị nhìn tới mất tự nhiên, tốc độ ăn cũng dần chậm lại.
Cuối cùng, cô quyết định đặt miếng sandwich xuống rồi nhìn anh: “À…chồng ơi, anh có thể quay đầu sang chỗ khác không, anh cứ nhìn em như thế khiến em không quen.”
“Không quen chỗ nào?” Đường Hạo Tuấn nâng tách cà phê lên rồi nhấp một ngụm.
Tống Vy nói: “Chỗ nào cũng không quen, ăn cơm mà cứ bị người khác nhìn chằm chằm như thế, ít nhiều có chút mất tự nhiên.”
“Thế à.” Đường Hạo Tuấn trầm ngâm gật đầu, sau đó xoay mặt đi: “Được rồi, em ăn đi, anh không nhìn nữa.”
Thấy thế, Tống Vy mới cầm miếng sandwich lên rồi bắt đầu ăn tiếp.
Nhưng ăn được một lúc thì cô lại cảm nhận được ánh mắt của anh.
Tống Vy lại đặt miếng sandwich xuống, không nhịn được mà nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Không phải anh đã nói là sẽ không nhìn em nữa sao, sao lại nhìn tiếp rồi.”
“Anh không nhịn được!” Đường Hạo Tuấn đặt tách cà phê trong tay xuống, hồn nhiên đáp.
Tống Vy nhướng mày: “Sao lại không nhịn được.”
“Vì lúc em ăn trông rất đáng yêu nên anh không thể không nhìn em được.” Đường Hạo Tuấn nghiêm túc trả lời.