Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1921

CHƯƠNG 1921

Đường Hạo Minh thấy anh ta như thế cũng không làm phiền Kiều Phàm nữa, sau đó lấy điện thoại ra làm gì đó.

Mấy phút sau, một tia sáng loé lên sau cặp kính của Kiều Phàm rồi lập tức biến mất. anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Đường Hạo Minh.

Vừa ngẩng lên, anh ta vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của Đường Hạo Minh. Một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp đập vào mắt anh ta.

Mắt Kiều Phàm run lên, đó là…Tống Vy!

“Anh đang nhìn hình của Tống Vy sao?” Sắc mặt Kiều Phàm liền trầm xuống, giọng nói lạnh như băng.

Đường Hạo Minh không hề hoảng loạn vì bị phát hiện, ngược lại còn nhếch mép: “Không phải anh đã thấy rồi sao? Còn hỏi làm gì?”

“không ngờ anh vẫn chưa từ bỏ Tống Vy!” Kiều Phàm chế giễu.

Hai mắt Đường Hạo Minh loé lên, anh ta nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của cô gái trên màn hình, rồi nhẹ nhàng vuốt lên mặt cô: “Mỹ nhân hiếm thấy như vậy, anh thấy tôi sẽ bỏ cuộc sao?”

Hơn nữa Tống Vy còn là người phụ nữ anh ta yêu thật lòng. Có người đàn ông nào lại dễ dàng quên đi người phụ nữ đầu tiên mình yêu cơ chứ!

Cả thím Hai nữa, đến bây giờ anh ta vẫn chưa quên.

Tất cả mọi người đều nói anh ta yêu thím Hai.

Đường Hạo Minh thừa nhận mình thật sự có suy nghĩ như thế nhưng suy nghĩ đó không hề mãnh liệt. Một mặt, anh xem thím Hai là mẹ, mặc khác, anh lại xem thím Hai như phụ nữ.

Hai thứ tình cảm phức tạp này đan xen vào nhau khiến anh ta không thể hoàn toàn yêu thím Hai được. Vì thế anh ta mới nói, Tống Vy là người phụ nữ đầu tiên mà anh ta thật sự yêu.

Đường Hạo Minh chưa bao giờ định từ bỏ Tống Vy. Dù Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đã kết hôn và sinh ba đứa con nhưng anh ta vẫn quyết không bỏ cuộc.

Một ngày nào đó, anh ta sẽ cướp được Tống Vy từ tay Đường Hạo Tuấn.

Giang Hạ đã khiến anh ta nảy ra một ý tưởng.

Nếu không thể quên được một người thì có thể dùng yếu tố bên ngoài để ép họ quên đi.

Sau khi cướp được Tống Vy, anh ta sẽ tìm người thôi miên cô để xoá sạch tất cả tình cảm và kí ức của cô giành cho Đường Hạo Tuấn rồi khiến cô yêu anh ta!

Nghĩ tới đây, Đường Hạo Minh nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.

“Ha, dù anh không từ bỏ thì anh cũng không có được cô ấy đâu.” Kiều Phàm cười nhạo Đường Hạo Minh: “Anh không thể đấu lại Đường Hạo Tuấn, nếu không anh đã chẳng phải trốn chui trốn lủi ở nước ngoài, không dám về nước như thế.”

“Không sai, nếu đấu trực tiếp thì tôi không phải là đối thủ của Đường Hạo Tuấn. Nhưng nếu dùng âm mưu thì Đường Hạo Tuấn căn bản không thắng nổi tôi. Nhất định tôi sẽ có được Tống Vy. Tôi không như anh, rõ ràng ở gần Tống Vy như vậy mà suốt năm năm qua, anh không hề có được cô ấy.” Đường Hạo Minh không chút khách khí chế giễu lại.

Sắc mặt Kiều Phàm vô cùng tệ: “Anh thì biết cái gì? Tôi chỉ không muốn cô ấy khó xử!”

“Thôi đi.” Đường Hạo Minh trợn mắt: “Không phải anh không muốn cô ấy khó xử đâu. Với tâm lý biến thái đó, nếu anh muốn có được một người thì chắc chắn anh sẽ không quan tâm tới suy nghĩ của người đó đâu. Anh chỉ quan tâm tới ước muốn của mình, dù phải cưỡng hay hiếp, chỉ cần giành được là ok. Đó mới là anh, nhưng tại sao anh chưa từng làm thế với Tống Vy, Kiều Phàm, chẳng lẽ anh chưa từng hoài nghi sao?”

“Anh thấy tôi phải hoài nghi điều gì?” Kiều Phàm siết tay, ngữ khí không hề vui vẻ.

Nhưng, chỉ có anh ta biết lòng mình đang loạn thế nào.

Bình Luận (0)
Comment