Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 193



Trước khi đến, cô đã tìm hiểu qua Ông Trần chủ nhân của cửa tiệm này, Ông Trần là một trong số bậc thầy về đồ gốm nổi tiếng nhất trong nước, tác phẩm của ông ta rẻ nhất cũng phải 10 con số.
Mà Tam Thu Quế Tử là một trong số tác phẩm mà Ông Trần đắc ý nhất, xem như là tác phẩm đại biểu rồi, vậy mà mới có 300 triệu, điều này rõ ràng không bình thường.
Nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Tống Vy, nhân viên bán hàng hơi đảo mắt, mỉm cười giải thích: “Đương nhiên không phải, giá gốc của Tam Thu Quế Tử là 3 tỷ, chỉ là Ông Trần của chúng tôi có một thói quen, chỉ cần là tác phẩm của mình sau khi bị người ta chọn trúng rồi trả lại thì sẽ dùng giá rẻ nhất bán đi, bởi vì ông ấy cảm thấy tác phẩm của mình chịu sự sỉ nhục.”
“Thì ra là như vậy.” Thấy nhân viên bán hàng nói có tình có lý, lại rất nghiêm túc, Tống Vy cũng đã hiểu ra, không tiếp tục nghi ngờ nữa, đưa thẻ qua.
Vận may của cô hôm nay quả nhiên rất tốt.

Nhân viên bán hàng quẹt thẻ xong, hai tay đưa lại chiếc thẻ cho Tống Vy.
Sau khi Tống Vy nhận lấy, xách bát gốm đã mua rời đi.
Cửa của phòng nghỉ mở ra, Đường Hạo Tuấn và Ông Trần một trước một sau từ trong đi ra.
Ông Trần nhìn sau lưng của anh thích thú nói: “Hạo Tuấn, không ngờ cậu vậy mà nhường Tam Thu Quế Tử cho cô nhóc đó, còn tự mình trả hai tỷ bảy thay cho cô nhóc, cậu sao không dứt khoát trả hết luôn đi?”
“Đồ hoàn toàn miễn phí, có thể không nghi ngờ vấn đề trong này sao?” Đường Hạo Tuấn hai tay đút trong túi quần, nghiêng mặt hờ hững đáp lại Ông Trần, sau đó lại nói: “Làm phiền ông Trần lại giúp tôi lấy ra một chiếc bát gốm không kém Tam Thu Quế Tử.”
Ông Trần nhếch miệng: “Lại lấy một cái nữa? Cậu tưởng thứ này là rau cải trắng à, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra?”
Khóe miệng của Đường Hạo Tuấn nhếch lên: “Nhưng tôi sao lại nghe nói, ông Trần còn có một Hoa Khai Phú Quý chưa có bán ra?”
Gương mặt già của Ông Trần: “Cậu… cậu nghe ai nói?”
“Ông đừng quản tôi nghe ai nói, mau chóng lấy ra đi, tôi có thể lấy mảnh đất hoang ở thành bắc, dùng giá thấp nhất cho ông thuê xây lò nung.” Đường Hạo Tuấn xoay người nhìn ông.
Ông Trần lập tứ giống như bị bóp trúng tử huyệt, miệng há ra, cuối cùng thở dài nói: “Ài, già rồi, thật là thua cậu rồi, được được được, tôi đi lấy cho cậu, lấy cho cậu!” Ông Trần chắp tay sau lừng, đi vào trong kho.

Buổi tối, Tống Vy xách quà tặng cho ông cụ Mạc đến nhà họ Mạc, hỏi người giúp việc của nhà họ Mạc, biết được ông cụ Mạc ở phòng sách, bèn chuẩn bị đi tặng quà.


Kết quả vừa đi được hai bước, một cô gái từ đám đông trước mặt nhảy qua, va chạm với Tống Vy.

Tống Vy hơi loạng choạng do bị va phải, rất nhanh ổn định cơ thể, không có ngã, nhưng vai lại bị đập tới phát đau, mày liễu cũng nhíu lại.

Cô gái đó thảm hơn cô, đi đôi cao gót tới mười mấy phân, không những vai bị va đập, bước chân càng không vững, lảo đảo lùi lại sau hai bước, mông người bệt trên đất, ly rượu trong tay cũng bị đổ, ly rượu vang bắn ra những mảnh vỡ thủy tinh.

“Xin lỗi, cô không sao chứ?” Tống Vy cũng không nhìn cô gái là ai, thấy cô gái bị mình va thành như này, vội vàng cúi người xin lỗi.

Nhưng cô gái rõ ràng không định chấp nhận, trên gương mặt xinh đẹp vụt qua một tia phẫn nộ, chống người đứng dậy, giơ tay tát vào mặt của Tống Vy.

Tống Vy mãi không có đợi được lời đáp lại của cô gái, tưởng cô gái bị thương rồi, đau tới mức nói không thành lời, bèn định ngẩng đầu lên nhìn.


Điều không ngờ rằng, cô vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cái tay của cô gái vung tới.

Con ngươi rung rung, Tống Vy vô thức đưa tay ra, túm lấy cổ tay của cô gái, hơn nữa còn nhìn rõ gương mặt của cô gái, sau đó không khỏi sửng sốt: “Cô Mạc?”
Vậy mà khéo như vậy, người va phải là Mạc Vân.
Gương mặt của Mạc Vân bời vì giận dữ mà hiện ra có chút nết nhăn, cô ta gắng sức giật tay của mình, phát hiện không giật ra được, bèn lớn tiếng quát: “Buông ra!”
Tống Vy không có làm theo, nhìn cô ta nói: “Muốn tôi buông ra cũng được, chỉ cần cô Mạc bảo đảm đừng động tay nữa.”
Mạc Vân sao có thể đồng ý, cười lạnh một tiếng: “Cô dám va vào tôi, còn va tôi ngã, khiến tôi mất hết mặt mũi ở trước mặt nhiều người như vậy, tôi không đánh cô thì khó tiêu tan nỗi hận trong lòng tôi.”
Nghe vậy, Tống Vy nhíu mày: “Vậy thì rất xin lỗi cô Mạc, tôi không thể buông cô ra được, tuy va phải cô là lỗi của tôi, nhưng tôi cũng đã xin lỗi cô, chuyện này bỏ qua thì như nào?”


Bình Luận (0)
Comment