Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1946

CHƯƠNG 1946

Đây là một số điện thoại lạ xuyên biến giới, trên mặt Giang Hạ hiện lên chút nghi hoặc.

Kỳ lạ, sao lại có số điện thoại lạ xuyên biên giới gọi cho cô chứ?

Số điện thoại này của cô mới đổi, lúc đến quốc gia này đã đổi, cũng chỉ nói với mấy người, hơn nữa lại cài đặt không nhận điện thoại từ người lạ, nên theo lý mà nói, những số điện thoại khác sẽ không gọi được.

Nên số này có thể gọi được, ngược lại khiến cô có chút nghi ngờ.

Nhưng Giang Hạ không nghĩ nhiều, vẫn ấn nghe.

Dù sao nhỡ là người quen.

Nghĩ vậy, Giang Hạ đặt điện thoại bên tại, hỏi: “Xin chào, ai đó?”

Đầu bên kia điện thoại, nghe thấy giọng nói của cô, Kiều Phàm nheo mắt lại, bàn tay nắm điện thoại cũng đột nhiên nắm chặt lại, ngay cả nhịp tim cũng thay đổi tiết tấu.

“Là tôi.” Giọng nói trầm thấp của Kiều Phàm vang lên.

Giang Hạ nghe thấy giọng nói của anh ta, mặc dù không biết anh ta là ai, nhưng trái tim cô không hiểu sao lại co rút lại, vẻ mặt cũng thay đổi.

Chuyện gì vậy?

Tại sao trái tim cô lại đập nhanh như vậy!

Còn cảm giác hoang mang, sợ hãi kia là gì?

Cơ thể Giang Hạ không khỏi run rẩy, cô muốn để mình bình tĩnh lại, lại phát hiện ra không thể bình tĩnh được, ngược lại trong lòng càng căng thẳng và sợ hãi.

Giày vò, sợ hãi, cũng khiến cô gần như đoán ra được người đầu bên kia điện thoại là ai, Kiều Phàm!

Đúng, Kiều Phàm, nhất định là anh ta!

Chỉ anh ta mới khiến cô sinh ra cảm giác sợ hãi to lớn như vậy, dù cô đã quên anh, không yêu anh nữa, nhưng tinh thần và thân thể cô vẫn nhớ tất cả cảm giác đối với anh, đặc biệt là sợ hãi.

Tại sao anh lại biết số điện thoại của cô, tại sao anh lại gọi tới?

Nhất thời, thân thể Giang Hạ run rẩy không ngừng, sắc mặt cũng tái nhợt đáng sợ, con ngươi co rút như đầu kim, toàn thân đều không cách nào bình tĩnh lại.

Đầu kia điện thoại, Kiều Phàm như cảm giác được nỗi sợ hãi của người phụ nữ, khóe miệng cong lên ác liệt: “Giang Hạ, nghe thấy giọng tôi, rất ngoài ý muốn đi?”

Anh biết, cô nhận ra anh rồi.

Đã nhận ra anh, vậy thì chứng minh, cô không mất trí nhớ, không quên anh đi.

Ha, Đường Hạo Minh lại dám lừa anh!

Nhưng không sao, chỉ cần cuộc điện thoại này là thật, địa chỉ là thật, tất cả anh đều có thể không tính toán!

Miệng Giang Hạ mở ra, thật lâu mới phát ra giọng nói run rẩy: “Tôi…tôi không biết anh, anh…anh gọi nhầm rồi!”

Nói xong, cô vội vàng ấn ngắt điện thoại, để phòng anh lại gọi tới, cô thậm chí trực tiếp tắt máy.

Nhưng dù vậy, trong lòng Giang Hạ vẫn không cách nào bình tĩnh, cô vứt điện thoại đi, hai tay nắm chặt chăn, bật khóc.

Thực ra cô không muốn khóc, nhưng do trong lòng sợ hãi Kiều Phàm, khiến cô không cách nào khống chế.

Bình Luận (0)
Comment