Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1948

CHƯƠNG 1948

Ý thức tới điểm này, Giang Hạ cắn môi dưới, lại ngồi dậy, đáp: “Ba mẹ đợi chút, con…con mở!”

Ba Giang mẹ Giang ngoài cửa nghe thấy cô muốn mở cửa, lập tức xóa bỏ ý định đi tìm chìa khóa dự phòng.

Mẹ Giang gật đầu nói: “Được, vậy con mau lên.”

“Vâng…” Giang Hạ đáp như tiếng muỗi kêu, xuống giường, mang dép, bước chân cứng ngắc đi về phía cửa.

Rất nhanh, cửa mở ra.

Ba Giang mẹ Giang nhìn thấy con gái vành mắt đỏ bừng, mí mắt còn hơi sưng, sắc mặt lại tái nhợt, lập tức vô cùng đau lòng.

Mẹ Giang ôm cô vào lòng, vội hỏi: “Hạ, nói cho mẹ biết, con rốt cuộc làm sao vậy? Đừng nói con mơ thấy ác mộng, con cảm thấy ba mẹ sẽ tin sao?”

Ba Giang ở bên cạnh, biểu cảm nghiêm túc gật đầu: “Mẹ con nói không sai, Hạ, hiện tại một nhà ba người chúng ta nương tựa lẫn nhau, cũng chỉ có nhau thôi, cho nên ba không hy vọng con chuyện gì cũng giấu diếm ba mẹ, lỡ con xảy ra chuyện, ba và mẹ con phải làm sao?”

Nghe thấy lời này, Giang Hạ áy náy cúi đầu: “Con xin lỗi ba mẹ, con xin lỗi…”

“Được rồi, trước đừng nói xin lỗi, con nói cho ba mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ba Giang vuốt tóc cô.

Từ khi con gái đến chỗ thôi miên một chuyến, xóa bỏ tất cả tình cảm và ký ức đối với Kiều Phàm, luôn sống rất vui vẻ, không còn trạng thái u buồn sầu não trong quá khứ khiến người ta lo lắng nữa.

Vợ chồng họ cũng cho rằng, nhà mình sau này sẽ tiếp tục vui vẻ sống, sẽ không vì chuyện của nhà họ Kiều mà xuất hiện chuyện cả nhà bất an nữa.

Nhưng không nghĩ tới, chỉ ngắn ngủi vài ngày, cảm xúc của Hạ lại xuất hiện vấn đề.

Ông thậm chí hoài nghi, có phải tác dụng thôi miên của Hạ đã biến mất, Hạ lại nhớ tới Kiều Phàm, cũng tìm lại tình cảm với cậu ta rồi không.

Nếu không tại sao Hạ đang yên lành lại nửa đêm bật khóc chứ, hơn nữa trong tiếng khóc tràn ngập mê mang bất lực và sợ hãi.

Điều này khiến người làm ba mẹ như họ cũng thòng tim.

“Mẹ, ba…” Giang Hạ nghe lời của ba mẹ, ngẩng đầu, nhìn mẹ Giang, lại nhìn ba Giang, cuối cùng cắn môi, nói ra chuyện khiến mình cảm thấy sợ hãi: “Là Kiều Phàm, vừa rồi con nhận được điện thoại của anh ta, anh ta tìm thấy chúng ta rồi, ba, mẹ, anh ta tìm thấy chúng ta rồi!”

Nghe thấy lời của cô, sắc mặt ba Giang mẹ Giang đều biến đổi.

“Cái gì? Kiều Phàm gọi điện thoại cho con?” Thịt trên mặt ba Giang run lên, giọng nói cũng bất giác nâng cao.

Mẹ Giang cũng mặt tái nhợt, miệng không ngừng run rẩy: “Cậu ta…sao cậu ta lại biết điện thoại của con?”

“Con không biết, con thật sự không biết.” Hai tay Giang Hạ ôm đầu, không ngừng lắc đầu.

Mẹ Giang lấy tay đặt trên đầu của cô xuống: “Hạ, con đừng như vậy, con như vậy khiến mẹ đau lòng.”

Giang Hạ ôm mẹ Giang: “Con xin lỗi mẹ.”

“Không sao không sao.” Mẹ Giang vỗ lưng an ủi cô, tuy nhiên trong lòng lại ngập tràn âu lo.

“Lão Giang, ông nói bây giờ nên làm thế nào?” Mẹ Giang nhìn ba Giang.

Bình Luận (0)
Comment