Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1970

CHƯƠNG 1970

“Tớ biết, nhưng vẫn cảm thấy hơi có lỗi với cậu.” Giang Hạ cúi đầu: “Bởi vì lúc đầu bọn tớ quyết định rời đi, bây giờ người hai người cũng phái đến rồi, bọn tớ lại không đi nữa, khiến người của hai người mất công đi một chuyến.”

Tống Vy nghe ra được sự áy náy trong giọng nói của Giang Hạ, bất lực mỉm cười: “Có gì đâu, bảo bọn họ trở về là được rồi? Hơn nữa bảo bọn họ đến một chuyến, cũng không tính là mất công, ít nhất bọn họ có thể đi qua xem mọi người có an toàn không, có cần giúp đỡ gì không.”

Giang Hạ biết bạn thân đang an ủi mình, để mình không cảm thấy ngại nữa, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp.

Sau đó, Tống Vy nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa đi về phía cửa, vừa nói: “Được rồi, lát nữa tớ sẽ nói với Hạo Tuấn, để anh ấy bảo bọn họ trở về.”

“Ừ, cảm ơn cậu Vy Vy, còn nữa, giúp tớ cảm ơn Đường tổng, hi vọng chuyện này không khiến anh ấy tức giận.” Khuôn mặt Giang Hạ tràn đầy sự nhờ vả.

Tống Vy biết cô ấy sợ Đường Hạo Tuấn, không khỏi khẽ cười, lắc đầu: “Yên tâm đi, Hạo Tuấn không nhỏ nhen vậy đâu, nhưng tớ sẽ nói giúp cậu.”

“Vậy thì quá tốt rồi.” Giang Hạ vỗ ngực.

Tống Vy nghiêm túc nói: “Mọi người đã quyết định ở lại đó, nhưng nói thế nào, Kiều Phàm cũng không dễ đối phó, nên tớ hi vọng mọi người phải cẩn thận, có chuyện gì phải lập tức thông báo với tớ, biết chưa?”

“Ừ.” Giang Hạ gật đầu.

Vẻ mặt Tống Vy lại trở nên ôn hòa: “Vậy thì tốt, được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, chỗ tớ có người đến.”

“Được, vậy cậu làm việc đi.” Giang Hạ ừ một tiếng.

Tống Vy đặt điện thoại xuống, đẩy cửa phòng ra, Trần Châu Ánh đang đứng bên ngoài.

Trần Châu Ánh nhìn cô, bĩu môi: “Lâu như vậy mới mở cửa, còn cầm điện thoại, thế nào, đang nấu cháo điện thoại với Đường tổng?”

Tống Vy lắc đầu: “Không phải Hạo Tuấn, là Giang Hạ.”

“Giang Hạ?” Trần Châu Ánh lên tinh thần: “Cô ấy nói gì với cậu?”

Tống Vy cũng không giấu cô ấy, nói cho cô ấy biết cuộc điện thoại lúc nãy của mình với Giang Hạ.

Sau khi Trần Châu Ánh nghe xong, rất lâu không lên tiếng, đến tận một lúc lâu sau, mới thở dài nói: “Thực ra, tớ có thể hiểu cô ấy.”

Tống Vy ừ một tiếng: “Tớ cũng vậy.”

Nếu như cô không thể hiểu, cô sẽ không không can thiệp vào quyết định của Giang Hạ.

Trần Châu Ánh buông lỏng tay: “Chỉ hi vọng, quyết định này của cô ấy cuối cùng sẽ không khiến cô ấy bị thua.”

Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, đúng rồi, không nói những chuyện này nữa, Châu Ánh, tìm tớ có chuyện gì sao?”

“Tớ tìm cậu để lấy sổ thiết kế lúc trước, chỗ tớ có mấy bản thảo có chút vấn đề, tớ lấy để so sánh một chút.” Trần Châu Ánh nói.

Tống Vy ừ một tiếng: “Được, tớ lấy cho cậu, cậu đợi một chút.”

Nói xong, cô quay người đi vào trong phòng, rất nhanh đã lấy ra một quyển sổ thiết kế ở trên đầu giường, quay lại đưa cho Trần Châu Ánh: “Đây.”

“Cảm ơn, lát nữa dùng xong sẽ trả lại cho cậu.” Trần Châu Ánh nhận lấy, cười nói.

Tống Vy khẽ gật đầu: “Cậu dùng đi.”

Bình Luận (0)
Comment