Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1972

CHƯƠNG 1972

Tống Vy nghe thấy lời nói của người đàn ông, trầm mặc một lúc, sau đó hối lỗi cúi đầu xuống: “Em biết sai rồi, không phải là em sợ nhà họ Giang xảy ra chuyện sao.”

“Chính vì em sợ như vậy, nhà họ Giang mãi mãi không trưởng thành được, bây giờ anh cảm thấy, về điểm này Giang Hạ làm tốt hơn em, bây giờ cô ấy dám đối mặt với Kiều Phàm, mà em vẫn luôn nghĩ đến việc bảo vệ nhà họ Giang, cứ luôn bảo vệ bọn họ, bọn họ mãi không thể trưởng thành được.” Đường Hạo Tuấn đánh giá nói.

Tống Vy xoa mũi: “Được rồi, em biết rồi, anh đừng nói nữa, bây giờ em cũng tiến bộ rồi, lúc Giang Hạ nói cô ấy muốn ở lại, em không có khuyên cô ấy, em cũng nghĩ, cô ấy đã lựa chọn như vậy, hình như cũng không phải là chuyện sai lầm.”

Đường Hạo Tuấn khẽ cười: “Được rồi, không nói nữa, không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”

“Được, anh cũng vậy.” Tống Vy nhìn thời gian, quả thật rất muộn rồi, cũng không gò ép nói nhiều với người đàn ông một lúc nữa.

Hai người tạm biệt nhau, sau đó cúp cuộc gọi video.

Sau đó, Tống Vy đặt điện thoại trong tay xuống, đứng dậy đi vào nhà tắm, chuẩn bị tắm rửa, nghỉ ngơi.

Bên kia, chỗ Giang Hạ.

Lúc này Giang Hạ cũng nhận được điện thoại của ba Giang, ba Giang nói về tình hình của Kiều Phàm.

Vết thương của Kiều Phàm cũng khá nặng, bị ba Giang đánh gãy một chiếc xương sườn, phía sau lưng cũng bị thương không nhẹ, trên mặt cũng bầm tím, thậm chí não còn bị chấn động nhẹ, cần phải nhập viện quan sát một khoảng thời gian.

Nhưng may là, không bị thương đến tính mạng, ngược lại khiến Giang Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cũng chỉ thả lỏng một lúc, rất nhanh Giang Hạ lại trở nên lo lắng.

Bởi vì cô sợ, sợ Kiều Phàm báo cảnh sát.

Ba cô đánh người ta bị thương là thật, hơn nữa còn là cố ý đánh người, nếu như kiều phàm báo cảnh sát, ba cô cũng phải gánh chịu hậu quả, nói không chừng còn phải ngồi tù.

Dù sao, ba quả thực đã phạm tội cố ý gây thương tích.

Nếu Kiều Phàm muốn truy cứu trách nhiệm, ba tuyệt đối không thể thoát được, bởi vì từ đầu tới cuối, Kiều Phàm không hề phản kháng, vì vậy về mặt pháp luật, ba đã hoàn toàn sai.

Một khi Kiều Phàm quyết định khiến ba mình vào nhà tù, ba chắc chắn phải ngồi tù rồi.

Nhìn thấy Giang Hạ đang cau mày, vẻ mặt ủ dột đăm chiêu, mẹ Giang không nhịn được mà gõ vào trán cô một cái: “Sao vậy? Đang nghĩ gì mà mặt buồn rầu vậy?”

Giang Hạ cắn môi dưới, do dự vài giây, cuối cùng vẫn nói ra việc mà mình đang lo lắng.

Nghe xong, vẻ mặt của mẹ Giang có chút thay đổi: “Chuyện này…”

Rõ ràng là bà ấy cũng không nghĩ đến khả năng sẽ có kết cục này.

Mẹ Giang nhìn Giang Hạ với vẻ mặt lo lắng: “Hạ, con nói xem nếu cậu ta thực sự muốn kiện ba con, chúng ta phải làm thế nào?”

Giang Hạ lắc đầu: “Con không biết.”

“Hay là, chúng ta đến bệnh viện cầu xin cậu ta thương tình?” Mẹ Giang nghĩ một chút rồi nói ra một cách giải quyết: “Có lẽ như vậy, cậu ta sẽ không kiện ba con.”

“Nhưng mẹ cảm thấy chuyện này có khả thi không?” Giang Hạ cười khổ một tiếng: “Nếu Kiều Phàm thật sự độ lượng như vậy, anh ta sẽ ghi hận nhà họ Giang chúng ta nhiều năm như vậy sao?”

“…” Lần này, mẹ Giang không còn gì để nói.

Bình Luận (0)
Comment