Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1988

CHƯƠNG 1988

Vậy cũng được, mặc dù cuộc thi đẩy lên sớm hơn nhưng sẽ không ảnh hưởng đến việc bọn họ giành được suất tham gia thiết kế trang phục xuất hiện tại Đại hội thể thao thế giới, vậy nên nếu có tổ chức sớm hơn cũng không sao.

Hơn nữa, mấy nhà thiết kế bọn họ bình thường đều chạm mặt nhau, đều nghe nói đến nhau, hiểu biết về trình độ, phong cách thiết kế và địa vị trên trường quốc tế của nhau, vậy nên bọn họ vừa là bạn bè, vừa là đối thủ.

Thực ra các nhà thiết kế từ lâu cũng muốn có một cuộc thi giữa bọn họ để xem rốt cuộc ai là người có trình độ cao hơn, nhưng vì cuộc thi giữa các thí sinh vẫn chưa kết thúc nên vẫn chưa có một cuộc thi nào được tổ chức riêng giữa các cố vấn, vì nếu bị điều tra ra thì sẽ bị xóa tư cách tham gia cuộc thi.

Vậy nên từ trước đến nay, bọn họ đều cố kìm nén cảm giác muốn so tài hơn thua để chung sống với nhau nhưng trong lòng đã ngứa ngáy không chịu được, muốn thi đấu với nhau.

Bây giờ cuộc thi của bọn họ được đẩy lên sớm hơn, bọn họ vui mừng còn không hết.

Tống Vy và Trần Châu Ánh nhìn nhau mỉm cười.

“Tốt quá rồi Tống Vy, vậy là chúng ta cũng có thể thi đấu với nhau rồi.” Trần Châu Ánh nắm tay Tống Vy, hào hứng nói.

Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy.”

“Hai người chúng ta vẫn chung một nhóm với nhau đấy nhé.” Trần Châu Ánh nói xong, quay đầu nhìn về phía hai nhà thiết kế đang ở cách đó không xa: “Cô Yamamoto Kayako kia là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng của nước J bọn họ. Nghe nói rất được phu nhân của các đại gia ở đất nước đó yêu thích. Thiết kế của cô ta rất có hồn nên cô ta có địa vị rất cao trong giới trang sức ở nước J đó, tớ và cô ta cùng được mệnh danh là ngôi sao Song Tử của châu Á.”

“Danh hiệu ngôi sao Song Tử này xuất phát từ người dân của nước J đó nhỉ?” Tống Vy nghiêng đầu.

Cô nhớ đã từng đọc được chuyện này trên tạp chí.

Tạp chí đó chính là của Trần Châu Ánh.

Trần Châu Ánh gật đầu: “Đúng vậy, chòm sao Song Tử của giới trang sức châu Á, danh hiệu này cuồng vọng như thế, tớ nghe thôi cũng thấy xấu hổ nhưng người dân của nước J đó thích nhất là nghĩ ra những cái tên lạ lùng như vậy, cái cô Yamamoto kia vô cùng quan tâm đến cái danh xưng này, thời gian trước cô ta còn chặn tớ lại, nói rằng cô ta không muốn tớ cũng là ngôi sao Song Tử như cô ta, cô ta chỉ muốn mình là ngôi sao sáng nhất, còn nói đợi cuộc thi của các thí sinh kết thúc thì sẽ so tài một trận ra trò với tớ, để xem hai ngôi sao Song Tử bọn tớ rốt cuộc ai mới là người có tài hơn, người nào thua sẽ phải tuyên bố với thế giới mình không phải là Song Tử, không xứng đáng với danh hiệu của vì sao này.”

“Cô ta dám đưa ra lời khiêu chiến như vậy với cậu sao?” Tống Vy kinh ngạc.

Cô chưa từng nghe nói Trần Châu Ánh nói tới chuyện này.

Trần Châu Ánh hừ một tiếng: “Đúng vậy, cô ta không muốn cùng là chòm Song Tử với tớ, còn tớ thì không thèm tranh cái danh hiệu đó với cô ta, vậy nên trong cuộc đối đầu sắp tới, tớ cũng muốn xem thử xem tớ và cô ta rốt cuộc ai mới có thiên phú thiết kế hơn, cuối cùng ai mới phải là người tuyên bố với thế giới từ bỏ danh hiệu sao Song Tử đó. Tống Vy, nhóm của chúng ta không thể để thua nhóm của bọn họ, chúng ta nhất định phải giành được suất thiết kế trang phục và trang sức cho các nhân vật quan ra mắt xuất hiện trong Đại hội thể thao thế giới.”

Nói xong, gương mặt cô hiện rõ sự kiên định và quyết thắng.

Tống Vy nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy cũng mỉm cười gật đầu: “Được, nhất định chúng ta sẽ giành được.”

“Nhất định rồi!” Trần Châu Ánh giơ nắm đấm ra.

Tống Vy cũng nắm tay lại, chạm vào nắm đấm của Trần Châu Ánh, cùng ước định như vậy.

Sau khi buổi họp kết thúc, hai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi về.

Bình Luận (0)
Comment