CHƯƠNG 1996
“Không sao, bọn anh có thể tự tìm tới chỗ em mà, hơn nữa sẽ có bất ngờ đấy.” Trong mắt Đường Hạo Tuấn chợt lóe lên một tia sáng.
Tống Vy thích thú, sống lưng cũng dựng thẳng lên, vội vàng hỏi: “Bất ngờ? Bất ngờ gì?”
“Ngày mai em sẽ biết, yên tâm, là thứ em thích.” Đường Hạo Tuấn cất giọng trầm khàn.
Tim Tống Vy khẽ hẫng một nhịp: “Thấy anh nói nghiêm túc như vậy, em thật sự rất mong đợi đó.”
Là thứ cô thích, thế thì trái lại cô càng muốn nhìn xem, rốt cuộc anh sẽ tặng cô cái gì.
Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Sẽ không cô phụ sự mong mỏi của em.”
“Em tin anh.” Tống Vy gật đầu.
Hai vợ chồng nói chuyện với nhau qua điện thoại tận gần hai tiếng, đến khi trời tối, hai người mới cúp máy trong luyến tiếc.
Cùng lúc đó, bên phía Giang Hạ.
Giang Hạ và ba Giang cùng tới bệnh viện, hỏi thăm tình hình của Kiều Phàm.
Đã hai ngày trôi qua, Kiều Phàm vẫn chưa tỉnh lại, điều này khiến áp lực trong lòng Giang Hạ ngày càng tăng cao, cũng ngày càng thấy bất an.
Bởi vì với cô ấy mà nói, Kiều Phàm tỉnh lại càng chậm, chứng tỏ thương tích cũng càng thêm nghiêm trọng, nếu vậy lòng quyết tâm không muốn bỏ qua cho ba của Kiều Phàm nhất định sẽ càng thêm mãnh liệt.
Thế nên cô ấy thật sự rất mong Kiều Phàm sẽ tỉnh lại sớm một chút, bọn họ cũng sẽ sớm một chút bàn bạc rõ ràng xem rốt cuộc phải giải quyết chuyện này thế nào.
Nếu không càng kéo dài sẽ càng thêm phiền phức.
“Bác sĩ, anh ta sao rồi?”
Ngoài phòng bệnh, ba Giang kéo bác sĩ vừa bước ra từ phòng bệnh của Kiều Phàm, hỏi.
Bác sĩ không hiểu ông ta đang nói gì, trên mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.
Cuối cùng vẫn là Giang Hạ ra mặt, dùng tiếng anh hỏi lại câu hỏi của ba Giang một lần.
Lúc này bác sĩ mới hiểu, đẩy gọng kính đen trên sống mũi một cái, trả lời: “Anh ta không sao cả, chấn động não cũng tốt hơn nhiều rồi.”
“Thế sao anh ta vẫn còn hôn mê bất tỉnh?” Giang Hạ hỏi tiếp.
Bác sĩ đang định trả lời, máy móc trong phòng bệnh đột ngột kêu lên tích tích.
Thấy vậy, bác sĩ lập tức mặc kệ hai ba con nhà họ Giang, vội vàng quay lại phòng bệnh của Kiều Phàm.
Ba Giang quay sang nhìn Giang Hạ: “Đây… đây là chuyện gì?”
Giang Hạ lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết.
Sau đó, cô ấy đề nghị: “Hay là hai chúng ta cũng vào xem thử?”
Ba Giang nghĩ ngợi một lát, đồng ý.
Hai ba con cùng nhau tiến vào phòng bệnh của Kiều Phàm, vừa bước qua khỏi cửa, hai người đã thấy chàng trai vốn nhắm mắt hôn mê trên giường bệnh lúc này đã mở mắt ra.
Thấy cảnh này, bước chân của hai cha con đồng thời dừng lại.
“Tỉnh, ba, anh ta tỉnh lại rồi.” Giang Hạ chỉ tay vào Kiều Phàm trên giường bệnh, nói với ba Giang.
Ba Giang không đáp lại, chỉ là siết chặt nắm tay, nhìn Kiều Phàm bằng ánh mắt lạnh như băng.