Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2006

CHƯƠNG 2006

Kiều Phàm híp mắt lại, không nói chuyện.

Ba Giang hừ lạnh: “Giang Hạ, con nói tào lao gì vậy, cậu ta sao có thể dạy con? Cậu ta chỉ hận sao cho cả nhà ta chết hết, thế nào lại tốt bụng như vậy.”

Nghe được lời của ba Giang, Kiều Phàm cau mày.

Chết hết cả nhà?

Thì ra nhà họ Giang bọn họ, vậy mà nghĩ về anh như thế.

Ba Giang không biết Kiều Phàm nghĩ cái gì, khoát tay với Giang Hạ: “Giang Hạ, đi gọi bác sĩ đi, đừng để ý tới anh ta.”

“Chờ một chút ba.” Giang Hạ lắc đầu, không có đi, mà ngồi xuống, nhìn Kiều Phàm: “Cái kia… bác sĩ Kiều, vừa rồi, có phải hay không anh thật sự chỉ tôi nên làm sao? Nếu đúng vậy, anh có thể tiếp tục không?”

Nói xong, cô cúi người với anh.

Ba Giang thấy thế, nóng nảy, dùng một tay kéo cô dậy: “Giang Hạ con làm cái gì vậy, con đang cầu xin cậu ta sao?”

“Ba, con…”

Lúc Giang Hạ đang tính giải thích chính mình cũng không phải cầu xin anh ta, mà là nhờ vả.

Kiều Phàm lại mở miệng : “Trước dùng Iodophor, hoặc là cồn y tế, làm sạch tay ba cô.”

Nghe thế, hai mắt Giang Hạ sáng rực lên, cười với Kiều Phàm: “Tôi biết rồi, cám ơn anh, anh Kiều.”

Nói xong, cô lần nữa quay lại chỗ túi thuốc, tìm cồn y tế và Iodophor như lời anh ta nói.

Phía đối diện, ba Giang kinh ngạc nhìn Kiều Phàm, trong mắt tràn ngập khó hiểu: “Cậu…”

Tên này, vậy mà thực sự chỉ cho Giang Hạ xử lý miệng vết thương của ông như thế nào, mặt trời mọc từ hướng Tây sao?

“Cồn… Iodophor?” Giang Hạ vừa tìm, vừa lẩm bẩm.

Cô không biết Iodophor, nhưng cồn y tế thì biết, dù vậy trong này, hình như không có cồn y tế.

Ngay lúc Giang Hạ sắp nói không có Iodophor, Kiều Phàm trên giường bệnh, đột nhiên thở dài: “Ống bên tay bên trái cô, chính là Iodophor.”

“Tay bên trái?” Giang Hạ sửng sốt, sau đó nhìn về tay bên trái của mình, thấy một ống thủy tinh nhỏ, đựng chất lỏng màu nâu đen, cầm lên, cho anh ta xem: “Cái này?”

“Ừ.” Kiều Phàm thản nhiên lên tiếng.

Giang Hạ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Iodophor trong chốc lát: “Sao màu sắc lại như thế này à, trông thật giống thuốc độc.”

Nghe thế, ba Giang hừ một tiếng: “Nói không chừng chính là thuốc độc đâu, cậu ta muốn hại ba.”

Ba Giang chỉ vào Kiều Phàm.

Kiều Phàm lần đầu tiên biết cảm giác nói không nên lời, nhíu mày trả lời: “Nếu tôi muốn hại ông, ông không thể nào sống tới bây giờ, tôi là bác sĩ, có rất nhiều cách để khiến cho ông biến mất không để lại tung tích gì.”

“Cậu …” Ba Giang tức giận trừng to mắt.

“Ba.” Giang Hạ lại lôi tay áo ba Giang lắc đầu, ý bảo ông ta đừng nói nữa.

Tuy cô không thích lời nói của Kiều Phàm, nhưng cô không thể không thừa nhận, Kiều Phàm nói là thật sự.

Bác sĩ, có thể tiếp xúc với rất nhiều thuốc và đồ dùng hóa học.

Bình Luận (0)
Comment