Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2010

CHƯƠNG 2010

“Đang nghĩ gì đấy?” Nhìn thấy dáng vẻ áy náy của con gái, ba Giang đã biết con gái nghĩ gì, trong lòng thở dài, búng trán cô một cái.

Giang Hạ che trán sau khi bị búng đau: “Ba, ba làm gì thế?”

“Để con đừng nghĩ nhiều nữa.” Ba Giang nói.

Giang Hạ cắn môi: “Con đâu có nghĩ nhiều.”

“Nếu đã không có sao lúc nãy con lại ngây người ra? Được rồi, băng vết thương lại đi.” Ba Giang chỉ vào băng gạc, đổi chủ đề.

Giang Hạ ừ một tiếng, cầm lấy băng gạc chưa mở bao bì, sau đó mở ra dùng kéo cắt thành từng sợi nhỏ.

Bước tiếp theo chỉ cần quấn băng lại là được, cho nên Giang Hạ cũng không cần Kiều Phạm dạy.

Kiều Phàm cũng yên lặng ngồi trên giường bệnh quan sát, lông mày rủ xuống, không biết đang nghĩ gì.

Qua một lúc, Giang Hạ băng bó xong vết thương cho ba Giang, đang thu dọn túi y tế.

Ba Giang đứng dậy, đi về phía Kiều Phàm, đi đến trước giường bệnh, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn anh ta.

Kiều Phàm ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn ba Giang.

Điều khiến ba Giang kinh ngạc là, lần này, ông ta lại không hề nhìn thấy sự hận thù trong mắt Kiều Phàm.

Phải biết rằng, thằng nhóc này hận nhà họ Giang tới mức nào, ông ta biết rằng mỗi lần gặp mặt, ánh mắt nhìn nhà họ Giang họ, đều mong nhà họ Giang chết hết.

Nhưng bây giờ, ông ta không hề nhìn thấy sự hận thù trong mắt Kiều Phàm, thậm chí đến cả tức giận cũng không có, chỉ là một vùng yên bình.

Đúng vậy, là yên bình.

Giống như là, nhà họ Giang, không phải là kẻ thù của anh ta, mà là những người xa lạ không có quan hệ gì.

Chuyện này là sao?

Ba Giang nhìn chằm chằm Kiều Phàm một hồi, không hiểu vì sao Kiều Phàm lại mất đi sự hận thù với nhà họ Giang, nhưng ba Giang cũng không có ý muốn hỏi.

Ông ta cho rằng, tuy là trong mắt Kiều Phàm nhìn họ đã mất đi sự hận thù, nhưng trong lòng, nhất định vẫn như vậy.

Cho nên, ông ta hỏi nhiều như vậy làm gì, chả có ý nghĩa gì cả.

“Thằng nhãi!” Giọng ba Giang trầm thấp vang lên: “Vừa nãy cậu dạy Giang Hạ băng bó vết thương dùm tôi, đừng mong tôi sẽ cảm ơn cậu.”

Kiều Phàm ngước mắt nhìn lên nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng không mong gì chú sẽ cảm ơn tôi.”

Chú?

Cách xưng hô tôn trọng như vậy, khiến ba Giang kinh ngạc lần nữa.

“Cậu…” Ông ta dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Kiều Phàm, mãi lâu sau mới mở miệng, lên tiếng hỏi: “Thằng nhóc này, đầu óc vẫn bình thường chứ?”

Kiều Phàm chau mày: “Tôi rất khỏe!”

“Nếu cậu không có gì, sao lại xưng hô như vậy với tôi?” Ba Giang chất vấn: “Cậu không thể nào xưng hô như vậy với tôi, nói, cậu có âm mưu gì?”

Kiều Phàm cười cợt: “Tôi đã thành bộ dạng này rồi, còn có âm mưu gì chứ?”

Bình Luận (0)
Comment