Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2023

CHƯƠNG 2023

Trần Châu Ánh cười hì hì: “Tham tiền thì tham tiền thôi, trên đời này có ai mà không mê tiền chứ, vì tiền mà cái gì cũng có thể làm được, ví dụ như là Giang Vân Khê đó.”

Nghe thấy ba chữ Giang Vân Khê, nụ cười trên mặt Tống Vy phai nhạt đi rất nhiều, trong mắt hiện ra vẻ chán ghét.

Trần Châu Ánh xua xua tay: “Không nói cô ta nữa, xui xẻo quá.”

“Là cậu nhắc tới mà.” Tống Vy lườm cô ấy.

Cô ấy ngượng ngùng cười cười: “Không phải là do tớ thẳng tính quá à.”

“Thôi được rồi.” Tống Vy bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu chuẩn bị quà gì cho Hải Dương và An An vậy?”

“Đều là trang sức đó, dây chuyền, dù sao thì Dĩnh Nhi đeo dây chuyền hạt châu chuyển vận, tớ nghĩ ba đứa là ba anh em, vậy thì tặng quà giống nhau là được rồi, như vậy mới công bằng với bọn nhỏ. Vì vậy, tớ đã điêu khắc ngọc thành một cái máy tính nhỏ cùng với bàn tính nhỏ cho Hải Dương, dù sao thì Hải Dương có kỹ năng hack máy tính, sau này còn là người thừa kế tập đoàn Đường thị, cái này là phù hợp nhất với Hải Dương.” Trần Châu Ánh nói.

Tống Vy gật đầu: “Chính xác, ngụ ý nằm ở đây.”

“Đúng vậy đó.” Trần Châu Ánh cười nói: “Còn An An, sức khỏe của An An không tốt, cho nên tớ đã thiết kế một mặt dây chuyền Ngọc Quan Âm. Mặc dù không đặc biệt bằng Hải Dương, nhưng mà cái này mới tốt nhất cho An An, hi vọng phù hộ sức khỏe của An An có thể khôi phục lại giống như những bạn nhỏ khác.”

Nghe thấy bạn tốt nói như vậy, trong lòng Tống Vy liền ấm áp, hốc mắt đỏ lên vì cảm động: “Châu Ánh, cảm ơn cậu.”

“Thiệt là.” Trần Châu Ánh tức giận nhìn cô: “Đã nói tớ là mẹ nuôi của bọn nhỏ mà, tớ không có cần cảm ơn.”

Thấy Trần Châu Ánh ra vẻ mất kiên nhẫn, Tống Vy lại lắc đầu rồi nở nụ cười: “Được được, tớ không cảm ơn nữa.”

“Như vậy mới đúng.” Lúc này, Trần Châu Ánh mới hài lòng.

Tống Vy ném ly cà phê mà mình đã uống xong vào trong thùng rác ở cách đó không xa: “Tớ nói chứ mấy ngày nay sao cậu cứ chạy ra bên ngoài, lúc tớ hỏi cậu cậu còn mập mờ đủ thứ, hóa ra là vì để chuẩn bị quà cho con tớ.”

“Cậu đoán đúng rồi.” Trần Châu Ánh gật đầu: “Trong biệt thự không có máy móc chuyên để cắt trang sức, cho nên tớ mới đi ra ngoài tìm phòng làm việc, mượn máy móc của bọn họ để hoàn thành quà cho bọn nhỏ.”

“Vất vả cho cậu rồi.” Tống Vy nhìn cô.

“Không có gì mà.” Trần Châu Ánh nhún vai: “Cũng không phải là công việc nặng nhọc gì, hơn nữa vốn dĩ tớ làm cái nghề này, lại thích chuẩn bị quà cho bọn nhỏ, cho nên tớ không cảm thấy vất vả chút nào, chỉ cần bọn nhỏ thích thì tất cả đều đáng giá.”

“Yên tâm đi, chắc chắn là bọn nhỏ sẽ thích.” Tống Vy cười nói.

An An còn nhỏ không biết nói.

Nhưng mà cô tin tưởng là Hải Dương và Dĩnh Nhi sẽ là những đứa nhỏ biết trân trọng món quà của người khác.

“Nghe câu nói này của cậu, thế là tớ yên tâm rồi.” Trần Châu Ánh duỗi lưng.

Rất nhanh, nửa tiếng đồng hồ liền trôi qua, người dẫn chương trình cuộc thi xuất hiện đứng trên đài phát biểu.

Đám người ở phía dưới còn đang nói chuyện phiếm, lúc này đã im lặng.

Bởi vì bọn họ biết người dẫn chương trình xuất hiện, nó mang ý nghĩa cuộc thi chính thức bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment