CHƯƠNG 2045
“Aiya chuyện này không thể đâu.” Trần Châu Ánh cười rồi xua tay: “Tớ hiểu Yamamoto, đó chính là một người phụ nữ điên không chịu thua, không biết cái gì gọi là chùn bước, đối thủ như vậy là rất đáng sợ, tố chất tâm lý của cô ta cũng rất mạnh, cho nên không thể vì những lời tớ nói mà bị ảnh hưởng được, càng không thể vì những lời này của tớ mà tức giận, cô ta ấy à, sẽ chỉ dùng sức mà đuổi theo, chứng minh cô ta tuyệt đối sẽ không kém tớ.”
Thấy dáng vẻ chắc chắn của cô ấy, Tống Vy cũng yên tâm: “Nếu cậu đã nói như vậy rồi, vậy được, vậy tớ nghe cậu.”
“Như vậy là đúng rồi.” Trần Châu Ánh khoác cánh tay của cô: “Đi đi đi thôi Vy Vy, chúng ta đi nhanh chút, tớ rất muốn nhìn thấy An An.”
Thấy dáng vẻ mong chờ phấn khích của cô ấy, Tống Vy dở khóc dở cười mà lắc đầu, sau đó giống như cô ấy nói, bước nhanh chân.
Cô cũng muốn nhanh nhanh nhìn thấy An An.
Cô mới nhìn thấy An An khoảng một tiếng, một tiếng ngắn ngủi này sao mà đủ để cô tiếp xúc với An An chứ.
Cho nên cô cũng còn muốn bế An An nhiều hơn.
Rất nhanh, hai người đã đến cửa phòng nghỉ.
Tống Vy nhấc tay, vừa muốn gõ cửa thì cửa phòng nghỉ được mở ra.
Đường Hạo Tuấn đứng ở cửa, nhìn cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Thi xong rồi sao?”
Tống Vy gật đầu: “Phải.”
“Vào đi.” Đường Hạo Tuấn nghiêng người, nhường vị trí cửa ra.
Tống Vy cất bước đi vào bên trong, Đường Hạo Tuấn đi ở đằng sau cô, Trần Châu Ánh đi cuối cùng.
Sau khi đi vào phòng nghỉ, Tống Vy không nhìn thấy An An và hai đứa trẻ song sinh, không nhịn được mà hỏi: “Các con đâu?”
“Đúng thế sếp Đường, An An đâu?” Trần Châu Ánh mong chờ nhìn Đường Hạo Tuấn, hai tay cũng nắm chặt.
Đường Hạo Tuấn rót một ly nước cho Tống Vy rồi đáp: “Hải Dương và Dĩnh Nhi ngủ rồi, bây giờ còn chưa dậy, An An ở trong phòng uống sữa.”
Anh chỉ vào căn phòng buổi trưa Tống Vy đi vào nhìn An An.
Tống Vy vui vẻ gật đầu: “Như vậy à, em nói ngay mà, hai đứa trẻ sao không đi ra gặp em.”
Nếu đổi lại lúc bình thường, hai đứa trẻ chắc chắn xuất hiện ở trước mắt cô sớm hơn Đường Hạo Tuấn.
“Chúng buổi chiều cứ xem em thi đấu, vốn muốn đợi em trở về, nhưng chúng người nhỏ tinh lực có hạn, cho nên cuối cùng thật sự không chống đỡ được mà ngủ mất rồi.” Nói đến đây, khóe miệng của Đường Hạo Tuấn cong lên, trên mặt rõ ràng nở nụ cười.
Tống Vy cũng mỉm cười khẽ lắc đầu: “Hai đứa trẻ này.”
“Được rồi Vy Vy, trước tiên đừng nói tới Dĩnh Nhi và Hải Dương nữa, cậu mau dẫn tớ đi gặp An An.” Trần Châu Ánh kéo cánh tay của Tống Vy, khẩn thiết thúc giục.
Tống Vy bật cười không ngớt: “Được được được, đi thôi, tớ dẫn cậu đi.”
Nói xong, cô nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Chồng, em và Châu Ánh đi xem An An trước, anh…”
“Anh ở đây đợi hai người.” Đường Hạo Tuấn ngồi xuống, hơi nâng cằm lên rồi nói.
Một người đàn ông như anh, đi vào nhìn cái gì?
Nhìn người ta đút sữa sao?
Rất ngại ngùng!