Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2067

CHƯƠNG 2067

“Nên cô cảm thấy tôi sẽ vì điều này mà đánh cô?” Vẻ mặt Kiều Phàm trở nên khó coi.

Giang Hạ nhỏ giọng ừ một tiếng.

Kiều Phàm vô cùng tức: “Giang Hạ, trong lòng cô, Kiều Phàm tôi là một người đàn ông có nhân phẩm như vậy sao? Không có nhân phẩm đến mức ra tay với phụ nữ?”

“Không phải, tôi không có ý này.” Giang Hạ vội vàng vẫy tay, sau đó cảm thấy như thế không đủ, trực tiếp cúi người, cúi sâu người với anh: “Xin lỗi anh Kiều, tôi thật sự không nghĩ như vậy, tôi cũng không nghĩ anh là một người đàn ông sẽ đánh phụ nữ, tôi….”

“Cô đã không nghĩ như vậy, vậy cô nói cho tôi biết, lúc nãy cô có ý gì?” Kiều Phàm mặt không biểu cảm nhìn cô.

“.…” Giang Hạ cắn môi, rất lâu sau không trả lời.

Kiều Phàm nhìn cô: “Cô không có được đáp án, hay là gì?”

Đầu Giang Hạ ngày càng cúi thấp, vẫn không nói gì.

Sao cô ta có thể nói, trong lòng cô, anh là một người đàn ông sẽ đánh phụ nữ sao?

Dù sao ngay cả chuyện kéo cô đi phá thai anh cũng có thể làm được, đánh cô thì đã là gì?

Hơn nữa, giữa hai người còn có thù hận, cộng những thứ này vào, còn không đủ lý do anh đánh người sao?

Chỉ là những lời này, cô không thể nói, nếu không chỉ càng thêm kích động anh, khiến anh cảm thấy, cô xem thường anh.

Dù sao một người đàn ông đánh phụ nữ, sao có thể cảm thấy mình có vấn đề gì, người có vấn đề đều là phụ nữ.

Nhìn dáng vẻ không muốn trả lời của Giang Hạ, Kiều Phàm khẽ thở dài: “Cô không muốn nói thì thôi, tôi cũng không ép cô.”

“Cảm ơn.” Giang Hạ nhỏ giọng trả lời một tiếng.

Kiều Phàm đưa bàn tay bị phỏng qua: “Vết phỏng trên tay tôi, cô phải chịu trách nhiệm đúng không?”

“Đương nhiên.” Giang Hạ gật đầu, sau đó nhìn mu bàn tay bị phỏng của anh, nhìn chỗ đã đỏ ứng lên, lúc này đột nhiên rộp lên, cả người đều vô cùng kinh ngạc, che miệng không thể tin được hét thành tiếng: “Sao lại như thế này? Sao lại rộp nhanh như vậy?”

“Canh nóng như vậy, cộng thêm việc tăng nhiệt của dầu, sẽ nóng hơn nước đun sôi bình thường, mà tay của tôi, bởi vì thường xuyên phải làm phẫu thuật, nên vẫn luôn chú ý giữ gìn, da mỏng manh hơn bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, cô cảm thấy canh nóng rơi xuống, sẽ không rộp lên sao?” Kiều Phàm nhìn cô.

Giang Hạ hoảng loạn lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không biết.”

Cô thật sự không biết da tay của anh lại mỏng như vậy, còn mềm hơn tay của cô.

“Lần này không biết thì thôi, lần sau phải chú ý.” Kiều Phàm nói.

Giang Hạ ừ một tiếng: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý, sẽ không để xảy ra chuyện như thế này nữa, nên anh Kiều, tôi sẽ gọi bác sĩ cho anh, mụn rộp này tôi không biết xử lý.”

Nói xong, cô muốn đi tìm bác sĩ.

Sau đó, cô còn chưa bước được một bước, đã bị Kiều Phàm gọi lại.

“Không cần gọi bác sĩ.” Kiều Phàm chỉ vào ngăn kéo ở đầu giường: “Túi cấp cứu trong ngăn kéo có những loại thuốc chữa trị những vết thương đơn giản, bao gồm cả vết thương bị dao cắt và vết phỏng, thuốc lần trước cô xử lý vết thương cho ba cô cũng có thể xử lý vết thương cho tôi, nên cô dùng những thứ này là được rồi.”

“Thật sao?” Giang Hạ nhìn anh hỏi.

Bình Luận (0)
Comment