CHƯƠNG 2069
Cô còn nghĩ là mình nghe nhầm, có chút không dám tin vào tai của mình.
Nhưng Kiều Phàm lên tiếng lặp lại một lần nữa: “Đương nhiên là cô đút cho tôi, tay của tôi bị cô làm phỏng, cô cảm thấy bây giờ tôi còn có thể cầm bát được sao?”
Anh giơ tay trái đã được băng bó lên nói.
Giang Hạ nhìn bàn tay quấn băng gạc của anh, đột nhiên trầm mặc.
Kiều Phàm đặt tay xuống, thúc giục nói: “Còn không mau nhanh lên, ngây người ra đấy làm gì, lát nữa canh sẽ nguội mất.”
“.…Được.” Giang Hạ không từ chối nữa, sau khi hít một hơi, bưng bát canh ở trên tủ đầu giường lên, múc một thìa, đưa về phía miệng của Kiều Phàm.
Lần đầu tiên cô đút cho anh ăn, ngoài việc không quen, nhiều hơn đó chính là sự căng thẳng, nên lúc này, tay không tránh khỏi run rẩy.
Kiều Phàm thấy vậy, ánh mắt lóe lên: “Cô như vậy, không sợ canh lại bị đổ xuống, làm tôi bị phỏng sao?”
Sắc mặt Giang Hạ lập tức thay đổi, vội vàng đặt thìa vào trong bát, hoảng loạn nói xin lỗi: “Xin lỗi.”
Cô không khống chế được sự căng thẳng của bản thân, hơn nữa căng thẳng sẽ rất dễ khiến tay bị run.
Nên, cô thật sự không có cách nào để đút canh cho anh, nhưng không đút canh cho anh, bản thân anh lại không thể ăn được.
Bây giờ nên làm gì?
Giang Hạ cúi đầu, đột nhiên rơi vào tình thế khó xử.
Bản thân Kiều Phàm tinh thông tâm lý học, đương nhiên nhìn ra cô đang nghĩ gì, thở dài: “Được rồi, cô đi ra ngoài đi, để tôi tự ăn.”
“Anh ăn kiểu gì?” Giang Hạ vô cùng kinh ngạc nhìn anh.
Kiều Phàm thờ ơ nói: “Một tay tôi cũng có thể ăn được, dù sao cô cũng bị run tay, nếu như tôi không tự ăn, thì chờ chết đói hả?”
“Tôi…xin lỗi.” Giang Hạ đỏ mặt, cúi đầu.
Cô thật sự không cố ý run tay.
Thật sự là bản thân cô không thể kiềm chế được.
Kiều Phàm xua cái tay còn lại: “Được rồi, đừng nói xin lỗi nữa, cô đi ra ngoài đi.”
“Nhưng một mình anh thật sự làm được sao?” Giang Hạ đứng ở bên cạnh giường anh, vẫn có chút không yên tâm.
Trên mặt Kiều Phàm hiện lên sự chế giễu: “Tôi không làm được, thì cô muốn đút cho tôi sao? Cô có thể khống chế được bản thân mình không run tay không?”
“Tôi…”
Giang Hạ không nói gì.
Kiều Phàm thở dài: “Giang Hạ, tôi là ma quỷ sao?”
Anh hỏi.
Giang Hạ không biết tại sao anh lại hỏi câu này, nhất thời mơ hồ: “Có…có ý gì?”
“Tôi nói, tôi là ma quỷ sao?” Kiều Phàm nhìn cô.
Anh không trả lời cô có nghĩa là gì, mà hỏi lại một lần nữa.
Giang Hạ lắc đầu: “Không phải, anh là con người.”