Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2087

CHƯƠNG 2087

Sắc mặt Đường Hạo Minh trầm xuống, rõ ràng là bị mấy lời của Kiều Phàm chọc tức.

Anh ta nắm chặt tay: “Anh biết gì chứ? Tôi đương nhiên yêu Tống Vy, nhưng đồng thời tôi cũng hận Đường Hạo Tuấn, sao nó lại may mắn như vậy, mọi thứ nó có đều là những thứ tôi không có được, thế nên chỉ cần có thể giết Đường Hạo Tuấn, tất nhiên tôi có thể dùng Tống Vy làm mồi nhử. Nếu tôi không yêu Tống Vy, tôi sẽ không để anh tới lúc đó cứu kịp thời cô ấy, mà chọn cách cùng kéo cô ấy xuống, để tôi có thể cùng cô ấy ở bên nhau. Nhưng tôi chỉ muốn cô ấy sống, chẳng lẽ vậy còn chưa đủ để giải thích tình cảm của tôi dành cho cô ấy sao?”

“À” Kiều Phàm chỉ cảm thấy mình nghe được một câu chuyện nực cười: “Đây là cái mà anh gọi là tình yêu đối với Tống Vy, chỉ cần không muốn cô ấy chết, cho dù cô ấy không thể chịu đựng nỗi sự sợ hãi, để lại một bóng ma tâm lý, và cũng không cần biết cô ấy có bị thương hay không, vì anh giữ lại mạng sống cho cô ấy, không lôi cô ấy đi theo anh, nên anh cảm thấy anh rất yêu Tống Vy, thậm chí yêu đến mức cảm động phải không?”

“Chẳng lẽ không phải?” Đường Hạo Minh lạnh lùng hỏi.

Kiều Phàm sắc mặt lạnh lùng như thể có thể kết thành băng: “Nói láo, anh hoàn toàn không yêu Tống Vy, ít nhất tình yêu của anh đối với Tống Vy còn không bằng sự ghen tị của anh với Đường Hạo Minh, thậm chí trong lòng anh, e là Đường Hạo Tuấn còn có vị trí quan trọng hơn Tống Vy.”

Đường Hạo Minh mày cau lại thành một nhúm: “Anh nói tôi chưa đủ yêu Tống Vy? Anh có bằng chứng gì chứng tỏ tôi chưa đủ yêu cô ấy!”

Anh ta khoác lác rằng tình cảm của anh dành cho Tống Vy rất sâu đậm, thậm chí còn sâu sắc hơn nhiều so với tình cảm với thím.

Anh ta rất lâu mới nghĩ đến thím một lần, nhưng anh vẫn thường nhớ tới Tống Vy.

Vậy, tại sao Kiều Phàm lại nói như vậy?

Kiều Phàm không biết Đường Hạo Minh đang nghĩ gì, nhưng khi nghe Đường Hạo Minh chất vấn, anh ta cảm thấy vô cùng nực cười: “Anh nói rằng anh yêu Tống Vy, tình yêu của anh với Tống Vy là làm tổn thương cô ấy và coi thường sự an toàn của cô ấy? Đây là tình yêu quái lạ gì? Tôi nói anh biết, Đường Hạo Minh, nếu anh thực sự yêu ai đó, anh sẽ không nỡ làm tổn thương cô ấy dù chỉ một chút, càng không muốn lợi dụng cô ấy, chỉ hy vọng rằng cô ấy sẽ khỏe mạnh, sẽ hạnh phúc, chứ không phải như anh, lợi dụng cô ấy, khiến cô ấy rơi vào nguy hiểm, để cô ấy sống, thì gọi là yêu cô ấy, nó không phải là tình yêu, đó chỉ là một cái cớ nực cười thôi.”

Nghe được lời nói đầy phẫn nộ của Kiều Phàm, Đường Hạo Minh bật cười chế giễu: “Bác sĩ Kiều bây giờ giống như một chuyên gia tình cảm vậy, hiểu rất rõ tình yêu như thế, vậy tại sao anh lại cứ không thể nhìn thấu tình cảm của anh đối với Giang Hạ, miệng thì luôn nói yêu một người là chỉ hy vọng cô ấy sống tốt, nhưng anh đối với Giang Hạ không phải như những gì anh nói, anh đối với Giang Hạ vô cùng tàn nhẫn, vậy anh có tư cách gì để chỉ trích tôi?”

“Đúng vậy, tôi thực sự không xứng nói những điều này.” Kiều Phàm híp mắt: “Đó là bởi vì tôi chưa ý thức được ra tình cảm là gì, cũng không nhận ra rằng tôi yêu Giang Hạ, nhưng bây giờ tôi đã nhận ra, đường nhiên tôi sẽ không phạm phải sai lầm của quá khứ nữa, nên tất nhiên là tôi đủ tư cách.”

Kiều Phàm muốn không nghe thấy cũng khó.

Anh cau mày, đem điện thoại dời xa một chút, nghiêm mặt nhìn về phía cửa: “Ai ở bên ngoài?”

Cửa phòng bệnh đóng chặt, anh ta không thấy ai ở ngoài nên chỉ có thể dò hỏi qua cánh cửa.

Nhưng trong lòng vẫn đoán được một chút, ánh mắt trở nên có chút phức tạp.

Giang Hạ đang ở ngoài cửa đương nhiên nghe thấy câu hỏi của Kiều Phàm, cắn chặt môi dưới, muốn đáp lại, nhưng khi lời này đến miệng lại không thốt ra được.

Cô không biết phải trả lời như thế nào.

Bởi vì những gì vừa nghe được khiến cô hoàn toàn bối rối, trong lòng rối bời, trong đầu cô cứ hiện lên những câu nói của anh, cô không thể bình tĩnh lại được.

Bình Luận (0)
Comment