Chương 2113
Kiều Phàm không ngờ Giang Hạ sẽ trả lời như vậy, ánh mắt lóe lên, lại nói: “Cô có lẽ chưa từng muốn tôi chết, nhưng ai nói ba mẹ của cô chưa từng nghĩ? Trước đó khi tôi xuất hiện, ánh mắt của ba mẹ cô nhìn tôi, là cực kỳ thù hận, ra tay đối với tôi cũng là đánh cho chết, ba mẹ cô lúc đó thật sự muốn đánh chết tôi, mang tôi xuống địa ngục, như vậy, nhà họ Giang các người có thể giải phóng.”
“…” Giang Hạ bỗng nhiên không nói chuyện nữa.
Cô vậy mà đã quên chuyện này.
Đúng vậy, trước chuyện này, bất luận là cô hay ba mẹ, đều chưa từng hận Kiều Phàm, càng chưa từng nghĩ kêu Kiều Phàm đi chết, đổi lại sự bình yên sau này của nhà họ Giang.
Vậy nên cô thật sự đã quên, ba của bây giờ qua thật là hận Kiều Phàm, cũng hận không thể khiến Kiều Phàm chết đi.
“Là sự trói buộc của tôi, bây giờ ba tôi ông ấy quả thật đối với anh… Nhưng trước lúc đó, ba tôi tuyệt đối không có những suy nghĩ này, ông ấy chỉ là bị ép tới mức quá lo sợ, ông ấy là một người đàn ông, là chủ của một gia đình, ông ấy muốn bảo vệ vợ và con gái của mình, vậy nên ông ấy chỉ có thể vùng lên phản kháng, nhưng nỗi hận và sát ý của ba tôi chỉ trong lúc đó, ông ấy không có luôn hận anh, muốn anh đi chết, nếu không ông ấy căn bản sẽ không đưa anh tới bệnh viện, anh Kiều…”
Giang Hạ nhìn Kiều Phàm, còn muốn nói gì đó, Kiều Phàm đột nhiên để tay xuống, tỏ ý cô đừng nói nữa.
Miệng của Giang Hạ há ra, sau đó ngậm lại.
Kiều Phàm nhìn cố: “Được rồi, ý của cô tôi hiểu, ba mẹ cô tôi mặc kệ, tôi chỉ cần thái độ của cô là được rồi, cô trả lời tôi, cô thật sự chưa từng muốn tôi chết sao? Tôi trước kia đối xử với cô như thế, còn cưỡng chế kéo cô đi phá bỏ đứa trẻ, cô không hận tôi sao?”
Anh rất muốn biết đáp án của cô.
Nhưng Giang Hạ lúc này lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt, mắt cũng hơi cụp xuống, dường như đang nghĩ cái gì đó.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trên giường bệnh, lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Không biết?” Kiều Phàm nhướn mày.
Giang Hạ ừ một tiếng: “Anh Kiều anh quên rồi sao? Tôi đã mất đi tất cả ký ức về anh, cho nên tôi không biết tôi của trước kia có từng hận anh không, từng muốn anh chết không, nhưng tôi của bây giờ thì không có.”
Bởi vì bây giờ đối với cô, cô chỉ coi anh là một người xa lạ, một người có thù với nhà họ Giang mà thôi.
Nhưng cho dù có thù, cô cũng chưa từng hận anh, từng muốn anh chết đi.
Đầu tiên sự lương thiện của cô khiến cô không làm được.
Ngoài ra, cô nhìn rất rõ, anh cũng chỉ là người đáng thương một con rối bị thù hận mê hoặc mà thôi.
Kiều Phàm nheo mắt lại, không nói gì nữa.
Đúng vậy, cô đã quên đi quá khứ, cho nên quả thật không biết cô của trước kia có thái độ như nào đối với anh.
Nhưng nghe thấy cô nói cô của bây giờ, không có hận anh, trong lòng anh khẽ thở phào.
Không có hận, vậy anh có thể tiếp cận cô một cách bình thường, đả động trái tim của cô.
Nhưng nếu có hận, trong lòng cô sẽ kháng cự anh, anh muốn tiếp cận cô, lay động trái tim của cô, chính là một chuyện rất khó.
“Anh Kiều?” Thấy Kiều Phàm nhìn mình dường như thất thần, Giang Hạ giơ tay khua khua ở trước mặt anh.
Ánh mắt của Kiều Phàm hơi lóe lên: “Cái gì?”
“Tôi còn muốn hỏi anh bị làm sao đó, sao đột nhiên lại mất hồn.” Giang Hạ thu tay lại, nhỏ giọng đáp.
Kiều Phàm lại day mi tâm: “Không có gì.”